Chương 4: Một ly đường đỏ

Cho dù cách núi biển, cũng có thể liếc mắt một cái nhìn thấy ngươi. Niềm vui dù có bao nhiêu cũng thấm sâu vào tận đáy lòng, như ôm lấy một mảnh hạnh phúc mà chỉ mình mới cảm nhận được, ở trong lòng bồi hồi. Biểu tình Liễu Tư Dực khẽ biến hóa chính cô chưa từng phát giác, cái nhìn thoáng qua này, kinh hồng khó quên, chính như lần đầu tiên gặp mặt vậy.

Vài giây ngắn ngủi, cũng đủ để nổi lên sóng to gió lớn trong lòng nàng.

Lăng Thiên Dục thu hồi tầm mắt trước, nhìn lại Lăng Thương Bắc, anh chính vẻ mặt hồ nghi mà nhìn chính mình, "Sao các em lại chạy tới đây?"

"Lẽ nào đại ca tới chơi, bọn em liền không được tới chơi a, chỉ là không nghĩ tới đại ca trăm công ngàn việc cũng tới quán bar nổi tiếng này." Lăng Thương Âm nhìn chung quanh bốn phía, ánh mắt ngượng ngùng cố tình ngừng ở trên người Trương Tiểu Võ, lúc này cậu đang đứng ở bên cạnh Liễu Tư Dực.

"Nhị muội có thể tới cũng thật là hiếm lạ." Lăng Thương Bắc tuy có vài phần men say, nhưng anh đối Nhị muội này trước nay đều tâm tồn nghi ngờ, nhìn như không có gì tranh đấu tâm, thủ địa bàn chính mình, nhưng kỳ thật cất giấu tâm tư gì, ai có thể biết?

Gần là một loại trực giác mà thôi, Lăng Thương Bắc không có bất kỳ căn cứ gì, anh thậm chí có ý đồ điều tra qua Lăng Thiên Dục, nhưng cô cho dù tiền tiết kiệm hay là danh nghĩa quản lý công ty giải trí, đều tìm không ra bất kỳ tật xấu gì, thường xuyên cùng những minh tinh đó giao tiếp, xác thật chưa từng có sinh ý nhúng chàm gia tộc. Đọc‎ t𝒓u𝔂ện‎ ha𝔂,‎ t𝒓u𝔂‎ cập‎ nga𝔂‎ ﹏‎ T𝒓U𝑚T𝒓u𝔂ệ‎ n.

𝙑N‎ ﹏

Người càng kín tiếng thì càng đáng sợ, Lăng Thương Bắc trước nay chưa bao giờ lơ là cảnh giác với bất kỳ ai đối với với gia tộc.

Lăng Thiên Dục nhún nhún vai, vô vị mà trả lời: "Anh hỏi Lục muội đó, em vạn lần cũng không muốn tới."

Cô biết Lăng Thương Bắc có bệnh đa nghi, điểm này thật sự cực kỳ giống lão gia hỏa kia. Mấy năm nay anh vẫn luôn điều tra chính mình, chỉ là bất hạnh không có chứng cứ, đáng tiếc, cô vĩnh viễn nhanh hơn người khác một bước, lại cẩn thận đến mức không ai có thể điều tra được cô.

"Ai nha anh đừng động chạm đến bọn em, Đại ca, anh đều thua thành như vậy rồi, có phải quá mất mặt hay không?" Lăng Thương Âm phun tào lên.

"Em có năng lực thì em tới?" Lăng Thương Bắc thua tâm phục khẩu phục, thậm chí nửa sau anh đã không phải vì thắng thua, mà là vì xem phong thái Liễu Tư Dực chơi xúc xắc, nữ nhân phong tình vạn chủng này, thế mà lại kêu anh thập phần nhớ mong, vốn định chịu đựng không tới, lại luôn nhớ rõ ngày hôm qua nàng nói lần sau chơi xúc xắc.

Lăng Thương Bắc cũng không có khả năng khoảng cách ngắn như vậy lại muốn gặp lại một người, anh mỗi ngày lịch trình dày đặt, khe hở bận rộn ngẫu nhiên mới có thể đi quán bar thả lỏng, vào những ngày cuối tuần hiếm hoi nơi nào anh cũng không muốn đi, chỉ muốn tới nơi này. Vốn định nếu Hồng tỷ không ở đây cũng liền thôi, vô tình nàng đúng lúc ở đây, mới có hiện tại dẫn đến trò chơi xúc xắc.

Anh sẽ không biết, Liễu Tư Dực nghe được Trương Tiểu Võ báo cáo, mới xuất hiện riêng, vốn dĩ hôm nay nàng không ý định tới quán bar.

"Này chơi như thế nào?" Lăng Thương Âm tò mò mà liếc nhìn Liễu Tư Dực.

"Đoán điểm số lẫn nhau."

"Đoán điểm số lẫn nhau?? Này cũng quá khó đoán đi, sáu viên xúc xắc có thể tung ra đủ loại khả năng."

Lăng Thương Bắc xoa xoa hai mắt, anh xác thật thua thảm, có thể nói một ván cũng không thắng, anh cũng tin tưởng lời đồn đãi nói Hồng tỷ là "Nữ vương ném xúc xắc" một chút cũng không giả, nữ nhân này nếu ở trên chiếu bạc, thì thật là đáng sợ.

"Đại thiếu gia, tới lượt anh." Liễu Tư Dực làm một cái thủ thế mời, ý cười không giảm, mặc dù chỉ là dư quang liếc đến sự tồn tại của Lăng Thiên Dục, cũng giống bị nắng ấm chiếu vào người, ấm áp trái tim.

Lăng Thiên Dục không nói một lời, chỉ là lẳng lặng mà nhìn Lăng Thương Bắc tìm đường chết, phải biết rằng lúc trước vì để học xúc xắc này, Liễu Tư Dực đã đi đến riêng Las Vegas học một tháng, sau khi trở về liền thành như vậy... Lăng Thiên Dục cũng không nghĩ tới, nàng một tháng có thể học thành như vậy, quả thực đáng sợ...

"Tôi cũng không tin cái này." Lăng Thương Bắc đã thua bốn cục, một ván năm ly rượu, đoán điểm số lẫn nhau, nhưng nếu Liễu Tư Dực thua chính là uống mười ly.

Lăng Thương Bắc lắc cốc xúc xắc, di chuyển trên dưới trái phải, biểu tình Liễu Tư Dực chuyên chú, lại là hai mắt khép hờ, bốn phía tự động an tĩnh lại, như thể chỉ có âm thanh va chạm xúc xắc, nàng tự động che chắn tạp âm.

Sau khi hung hăng lắc lư mười mấy lần, Lăng Thương Bắc đem cốc xúc xắc đập xuống mặt bàn một cái thật mạnh, chính anh cũng không biết mấy điểm, lặng lẽ nhanh liếc nhìn lại nhanh đóng lên, "Xin mời, Hồng tỷ."

Liễu Tư Dực mắt đẹp hé mở, dừng vài giây sau, khóe miệng nhẹ dương: "Điểm mặt là 2, 3, 3, 4, 5, 5."

"Không thể nào!" Nhưng Lăng Thương Âm không tin có người có thể lợi hại như vậy, cô nàng vạch trần xúc xắc của Lăng Thương Bắc, thế nhưng thật sự giống nhau như đúc! Miệng cô nàng trương thành chữ O, khó có thể tin, "Không thể nào! Sao có thể!"

"Ha ha ha ha, xuất sắc!" Lăng Thương Bắc chưa từng thua vui vẻ như vậy, đấu tới đấu lui nhiều năm như vậy, anh bất luận ở phương diện nào đều đuổi thắng, nhưng hôm nay anh chỉ cảm thấy tận hứng vui sướng, cho dù là thua uống rượu cũng tự tại.

"Nhị tỷ, em nhất định đang nằm mơ, trong phim mới dám quay cái này."

Lăng Thiên Dục nheo hai mắt lại, khóe môi mỉm cười, "Em coi như đang xem phim đi." Người khác làm sao biết được, Liễu Tư Dực không chỉ có có thể đạt ra điểm số bản thân muốn, mà còn có thể nghe âm thanh và xác định điểm, chẳng qua nàng không có hứng thú với cờ bạc, nếu không nhất định sẽ là tay chơi cờ bạc khét tiếng.

"Nhìn dáng vẻ này xem ra tôi hôm nay là phải thua thảm rồi." Lăng Thương Bắc bất đắc dĩ mà thở dài.

Liễu Tư Dực đứng lên, hồng sam môi đỏ, tựa như một đóa hoa hồng nở rộ, ở quốc gia thần bí, lệnh người tràn ngập dọ thám biết dục, nàng một tay nắm cốc lắc xúc xắc một tay đút túi quần, đi tới phía Lăng Thiên Dục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!