Chương 38: Ăn miếng trả miếng

Edit: phuong_bchii

________________

Tập đoàn Lăng Duệ điều hành nhân sự cần thông qua rất nhiều quy trình, chính quy nhất là gửi đơn xin ở nền tảng hệ thống, lãnh đạo từng bộ phận phê duyệt, Hải Dụ làm quản lý bộ phận ở tổng bộ, thuộc về quản lý cấp trung, một khi bị yêu cầu điều nhiệm, sẽ được thông báo trước tiên.

Mặc dù tổng bộ bốn công ty con của tập đoàn Lăng Duệ ở cùng một tòa nhà, nhưng đều hoạt động độc lập, Hải Dụ làm ở tầng cao nhất của tổng bộ, trực tiếp do hội đồng quản trị quản lý, bình thường tiếp xúc với Lăng Thương Bắc rất ít.

Lần này do phiến toái quản cọc của tam phòng nên tạm thời hai người thành đồng đội, Lăng Thương Bắc rất coi trọng cách làm việc ổn thoả và hiệu suất của Hải Dụ, anh cũng biết Hải Dụ không đứng về phía ai, cho nên làm theo quá trình phê duyệt chính quy.

Mấy ngày nay Hải Dụ vẫn luôn chờ cơ hội tìm Lăng Thương Bắc, vừa không thể quá mức cao ngạo cũng không thể quá tận lực, tất cả phải trông thật tự nhiên mới được. Cuối cùng vào giờ trà chiều hôm nay, cô ấy nhìn thấy Lăng Thương Bắc đi lên sân thượng.

Văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Lăng Duệ rất nồng hậu, buổi chiều sẽ có thời gian 20 phút nghỉ ngơi, vào thời gian này nhân viên có thể đi mua một ly cà phê hoặc là hút một điếu thuốc, thậm chí có thể đi phơi nắng, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng công việc trong tay, đồng thời mỗi bộ phận cũng đều phải chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho bữa trà chiều.

Hải Dụ nhân lúc thời gian nghỉ ngơi, đi lên sân thượng.

"Đại thiếu gia." Trong lòng cô ấy đã tính toán kỹ lời muốn nói.

Lăng Thương Bắc nhìn thấy cô ấy cũng không bất ngờ, cười nói: "Cô tới từ chối tôi sao?"

Hải Dụ cười cất giấu kinh ngạc, ngược lại bình tĩnh nói: "Đại thiếu gia biết tôi sẽ từ chối, tại sao còn muốn làm khó người khác chứ?"

"Tôi chỉ đơn thuần coi trọng năng lực của cô, không có ý gì khác, càng không muốn ép cô đứng về phía ai, tôi nghĩ là bản thân cô nghĩ nhiều rồi."

"Từ góc độ của đại thiếu gia mà nói, anh nhìn trúng ai muốn điều nhiệm ai là chuyện dễ như trở bàn tay, hơn nữa tôi nên cảm thấy vinh hạnh. Công ty nhiều người như vậy, ai mà chẳng muốn được cấp cao các anh ưu ái chứ, nhưng tôi là một người rất lười biếng."

"Ồ? Lười biếng, sao lại nói thế?" Lăng Thương Bắc hứng thú nhìn cô ấy.

Hải Dụ cười cười: "Tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình, không muốn rơi vào bất kỳ phiền toái nào. Đại thiếu gia chắc là biết gần đây là thời kỳ nhạy cảm, bên ngoài đều đang phỏng đoán tam phòng lần này té ngã anh sẽ là người thu lợi lớn nhất, mà anh điều tôi đi vào lúc này, người khác sẽ nghĩ gì về anh, sẽ nghĩ gì về tôi?"

"Tôi không quan tâm những người đó nghĩ gì."

"Nhưng tôi quan tâm, anh xem tôi ở trong tập đoàn mặc dù chỉ là quản lý nhỏ, nhưng cũng có hình tượng đúng không." Hải Dụ ra vẻ thoải mái, thay đổi một loại phương thức biểu đạt hài hước, "Dù sao tôi cũng là một người khá kiêu ngạo có cá tính trong mắt mọi người, làm sao có thể bằng lòng để danh tiếng của mình bị tổn hại, huống chi phòng quản lý lệ thuộc hội đồng quản trị, cũng coi như đứng ở đỉnh kim tự tháp của công ty."

Lăng Thương Bắc nhìn chằm chằm Hải Dụ, đến gần bên cạnh cô ấy, Hải Dụ vội vàng lui về phía sau hai bước, lòng phòng bị và tính nhạy bén khiến cô ấy cảm thấy không thể đi quá gần Lăng Thương Bắc. Lăng Thương Bắc ngẩn người, dừng bước, cười lắc đầu: "Phụ nữ các cô đều nhạy cảm như vậy sao?"

"Xin đại thiếu gia tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, tôi chỉ muốn bo bo giữ mình."

"Cô có biết công ty sẽ thay đổi triều đại không, hội đồng quản trị ngoại trừ ông nội đều là vật trang trí, ông ấy lớn tuổi rồi, đằng nào cũng về hưu." Ngụ ý của Lăng Thương Bắc rất rõ ràng, chờ Lăng Xương Khiếu về hưu, chủ tịch mới nhậm chức đi lên, địa vị và sự kiên trì của Hải Dụ bây giờ đều vô nghĩa.

Hải Dụ đương nhiên nghe ra được, cô ấy chỉ cười dịu dàng: "Tôi ở Lăng Duệ 8 năm, nếu như cuối cùng bởi vì chính mình lựa chọn sai lầm mà bị đào thải vậy cũng nhận, nhưng mà hiện tại tôi chỉ muốn làm tốt bổn phận, rất cảm ơn đại thiếu gia coi trọng, hi vọng anh thu hồi yêu cầu đã đưa ra, buông tha tôi."

"Buông tha cô? Hải Dụ, thật sự có nghiêm trọng như vậy không?"

Hải Dụ gật đầu chắc nịch.

Lăng Thương Bắc cười, thật sự không biết làm thế nào, đơn xin điều chuyển nhân sự của anh sẽ bức người đến mức này.

"Xin lỗi, có lẽ tôi không quá bận tâm đến cảm nhận của cô, lát nữa tôi sẽ cho người rút lại đơn kia, mong cô đừng để ý." Lăng Thương Bắc chân thành tạ lỗi, khiến Hải Dụ rất kinh ngạc, lấy địa vị của anh thật ra một câu là có thể giải quyết chuyện này, nhưng anh không lấy quyền ép buộc, ý thức được vấn đề thế mà còn biết xin lỗi.

Anh vốn thuộc kiểu cao to đẹp trai, lúc này cũng là phong độ nhẹ nhàng, sự ga lăng và tu dưỡng của anh vì vậy tăng thêm mị lực cho anh.

Trong nháy mắt, Hải Dụ cảm thấy anh thật ra không xấu, so với công tử nhà giàu khác thật sự là tốt hơn nhiều lắm. Đáng tiếc lập trường của anh và nhị tiểu thư khác nhau, khoảng cách giữa hai anh em cũng rất lớn, nếu không hai người liên thủ đối phó tam phòng tứ phòng, phần thắng rất lớn.

Loại ý nghĩ này cũng chỉ lóe lên, Hải Dụ vẫn nhớ rõ vị trí của mình, nhị tiểu thư muốn đi lên nhất định phải giẫm nát những người này dưới lòng bàn chân, bao gồm cả Lăng Thương Bắc.

Cô ấy cúi người cảm ơn: "Cảm ơn anh, tôi đi làm việc trước."

Hải Dụ vừa xoay người, bị Lăng Thương Bắc gọi lại: "Đợi đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!