Chương 34: Buổi tối sóng gió

Edit: phuong_bchii

________________

Rose mấy năm nay phiền toái lớn nhỏ xảy ra rất nhiều, người say gây sự, đùa giỡn phụ nữ, thổ lộ Hồng tỷ tầng tầng lớp lớp. Đương nhiên sau khi đắc tội quyền quý, rất nhiều chuyện đều được Lăng Thiên Dục lặng lẽ giải quyết.

Nhưng hôm nay, nàng lại bị thương.

Mấy năm nay Liễu Tư Dực học sanda, đủ để bảo vệ mình, hơn nữa Trương Tiểu Võ và bảo vệ quán bar đều có thân thủ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn lớn hơn nữa cũng không nên làm tổn thương nàng mới phải.

Dọc theo đường đi, Lăng Thiên Dục đều chạy với tốc độ tối đa, gặp phải đèn đỏ dừng xe thì cô mở camera theo dõi trên điện thoại. Trong camera, ánh đèn vốn đã hơi tối, ở dưới đầu người nhốn nháo hỗn loạn.

Lăng Thiên Dục không yên tâm, nhịn không được nhìn về phía điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới đường vòng bên cạnh có một chiếc xe tải đang cấp tốc chạy tới.

"Tít tít tít~~" Một hồi tiếng còi nặng nề lại chói tai, giống như cắt đứt vành tai, khiến Lăng Thiên Dục đột nhiên hoàn hồn. Cô quay đầu, đèn pha chiếu cô không mở mắt ra được, giao lộ là đèn vàng, cô chưa kịp phanh lại, xe tải cũng không giảm tốc độ khi đèn đỏ chuyển xanh.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Thiên Dục phản ứng thần tốc, đạp mạnh chân ga, trong nháy mắt lúc hai xe sắp đụng nhau, vọt ra ngoài.

Sau khi tránh được nguy hiểm, cô chưa hoàn hồn dừng xe lại. Xe tải như không có việc gì lái đi, cô lại bị dọa toát mồ hôi lạnh. Điện thoại di động bên cạnh còn vang lên tiếng chửi rủa và đập phá, cô gục mặt trên tay lái, lại run lẩy bẩy.

Sinh tử trong chớp mắt, cô nhớ tới ba chết thảm, ngày đó, thật sự chỉ là ngoài ý muốn sao?

Lăng Thiên Dục thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ, có lẽ là mạng cô vẫn chưa tận.

Điều chỉnh lại tâm trạng, cô tiếp tục chạy đến Rose.

Trên đường cô gọi điện thoại cho bạn bè, nếu như đêm nay nhận được bên Rose báo cảnh sát, mong đối phương có thể xử lý thỏa đáng, đừng liên lụy đến Liễu Tư Dực.

Kẻ gây rối nhất định là người khác, nàng chỉ là nạn nhân. Đối phương nhận được mệnh lệnh của nhị tiểu thư, tất nhiên hiểu được phải làm như thế nào.

Đêm nay nhất định là một đêm không yên ổn, Rose bình thường cho dù gặp phải mấy tên côn đồ gây sự, cũng đều có thể giải quyết hòa bình. Trương Tiểu Võ đang giải quyết phiền toái rất có phương pháp của mình, đơn giản chính là đánh người đuổi đi, nghiêm trọng một chút thì loạn đến báo cảnh sát.

Nhưng hôm nay bị đùa giỡn chính là ca sĩ Ngôn Mặc, cô nàng làm bán thời gian ở đây, biết đánh các loại nhạc cụ, âm thanh như thiên nhiên, rất được khách hàng yêu thích. Cô nàng là sinh viên tốt nghiệp học viện âm nhạc, tuổi cũng không lớn, không rành thế sự, đối mặt với những chuyện này có chút không biết làm sao.

Gây chuyện chính là một phú nhị đại, mang theo một đám "anh em" đến hái hoa, vốn dĩ mục tiêu là Hồng tỷ, nhưng lại để ý Ngôn Mặc. Lúc ấy Trương Tiểu Võ đang kiểm kê trong kho, Liễu Tư Dực ở văn phòng đối chiếu sổ sách, không ai kịp thời ngăn cản sự tình xảy ra.

Ngôn Mặc tính cách rắn rỏi khí khái, sau khi bị đùa giỡn nổi lên tranh cãi, cuối cùng lại đánh nhau với đối phương. Nhưng thân con gái nào có phải là đối thủ của kẻ say rượu, ngươi đẩy ta kéo, áo sơ mi của cô nàng bị kéo ra.

Cô nàng dưới cơn nóng giận, cầm lấy chai rượu đập một người, sau đó đám người kia bắt đầu đập phá. Khi Trương Tiểu Võ và bảo vệ chạy tới, tình cảnh gần như mất khống chế, tóc Ngôn Mặc bị người ta túm lấy, bụng dưới bị người ta đá mạnh.

Liễu Tư Dực từ văn phòng đi ra, thấy một màn như vậy, hoàn toàn nổi giận. Nàng không hạ thủ lưu tình, một tay bóp chặt cổ tay đối phương, bẻ cả cánh tay về phía sau, người nọ trật khớp tại chỗ.

Mâu thuẫn hoàn toàn trở nên gay gắt, mấy người đập vỡ chai bia, miệng chai sắc bén đâm về phía Liễu Tư Dực, cô giẫm nhẹ lên chai rượu, quay lại vài lần và móc chai vào chân mình, chai rượu ở trên không trung vẽ lên một đường cong, chai rượu đá bay trúng một tên.

Ngay sau đó, đôi chân thon dài của nàng trực tiếp đá vào hạ bàn của đối phương, lại nháy mắt một cái, liên tục ngoắc quyền khoát quyền phối hợp quét chân, nhẹ nhàng quật ngã mấy người. Thân thể nàng mềm dẻo, tư thế oai hùng hiên ngang băng qua đám người, không ai có thể tổn thương nàng dù chỉ một mảy may.

Mười mấy tên côn đồ làm cho lầu một hỗn loạn.

Ngôn Mặc nhìn Liễu Tư Dực, trong lòng sinh ra một dòng nước ấm, cô nàng không hề phát hiện, có người đang muốn đánh lén cô nàng. Có người xách một chai rượu từ dưới đất ném về phía Ngôn Mặc, không biết tốc độ của Liễu Tư Dực sao lại nhanh như vậy, nàng vọt tới bên cạnh Ngôn Mặc, dùng cánh tay chặn lại chai rượu kia.

"Hồng tỷ..." Ngôn Mặc đau lòng kêu một tiếng, Liễu Tư Dực xoa xoa cánh tay, đẩy cô nàng một cái, "Em lên lầu trước đi."

"Em không muốn, em muốn ở bên chị..." Ngôn Mặc tự biết mình gây họa, còn liên lụy Liễu Tư Dực bị thương, trong lòng vô cùng áy náy.

Liễu Tư Dực cười lạnh: "Chị không phải vì em, chị là vì trút giận."

Ngôn Mặc ngẩn người, trút giận?

Ai cũng không biết mấy ngày nay khí áp của Liễu Tư Dực thấp bao nhiêu, nếu như là trước kia nàng nhất định sẽ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng hôm nay những người này đúng lúc đụng phải lúc tâm trạng nàng không tốt, chỉ có thể ra tay giáo huấn, mặc kệ hậu quả là gì, chính nàng ôm lấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!