Lăng Thiên Dục không biết chính mình vì sao lại bực bội, chỉ biết nhìn cái gì đều không vừa mắt.
Liễu Tư Dực nhàn nhạt thoáng nhìn, gợn sóng bất kinh. Nàng từ trong túi dưới váy lấy ra một gói thuốc lá, gương mặt tươi cười doanh doanh đi đến bên cạnh Lăng Thiên Dục, "Thật là chiêu đãi không chu toàn, nhị tiểu thư muốn hút thuốc, nói một tiếng là được, nếu không chê 520 hồng tâm này của tôi, có thể thử?"
Lăng Thiên Dục nheo hai mắt lại, khóe môi dắt ra một tia độ cung không rõ ràng, Liễu Tư Dực đã đưa thuốc lá tới, cô lại không dùng tay nhận, mà hơi hơi ngẩng đầu, "Nếu Hồng tỷ muốn chu đáo, có phải hẳn là phục vụ đến cùng hay không?"
Liễu Tư Dực ngẩn ra, cô đây là quên mất Lăng Thương Bắc ở đây?
"Tất nhiên có thể." Nàng vừa tự hỏi vừa đưa thuốc lá tới, Lăng Thiên Dục môi đỏ hé mở, nhẹ nhàng đưa lưỡi ngậm lấy hồng tâm khói trắng kia, Liễu Tư Dực lấy ra chiếc bật lửa gắn trong hộp thuốc lá tinh xảo, cúi người giúp cô bật lửa.
Có lẽ là đau lòng, hay là không muốn nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo khom lưng của nàng, Lăng Thương Bắc nhịn không được nói: "Nhị muội, em đừng làm khó dễ Hoa Hồng, điếu thuốc thôi mà."
"Hoa Hồng?" Lăng Thiên Dục một hút vừa phun, trên môi thở ra một làn khói, Cô đã thành công biến việc hút thuốc, một cử chỉ mà cả thế giới không thích, thành một vẻ đẹp có thể ngắm nhìn.
Ánh mắt cô khiêu khích, quét về phía Lăng Thương Bắc: "Đại ca đây là đau lòng? Được rồi được rồi, em gái biết sai rồi, lần sau sẽ chú ý."
Lăng Thương Bắc nháy mắt tỉnh táo, chỉ cảm thấy chính mình giống bị người ta bóp chặt yết hầu khó chịu, anh nghĩ mọi cách muốn che giấu chột dạ, thậm chí không tiếc nói sang chuyện khác: "Hôm nay vai chính hẳn là Vân tổng."
Anh không thể có bất kỳ điểm yếu hay nhược điểm nào trong tay bất kỳ ai, cho dù anh để ý Liễu Tư Dực.
"Hoa Hồng là cái tên hay, đại tục phong nhã, cùng khí chất Hồng tỷ vô cùng phù hợp." Ánh mắt Lăng Thiên Dục ở trong sương mù có vẻ càng thêm động lòng người, vừa rồi cô cố ý tùy hứng khiến mọi thứ trông thật tự nhiên, Lăng Thương Bắc tại đây làm chứng, cô xác thật là cơ duyên trùng hợp quen biết "Hồng tỷ" trong truyền thuyết này.
Chỉ vậy thôi, vì đã gặp nhau nhiều lần nên cũng không cần phải cố tình tránh né, giấu đầu lòi đuôi ngược lại càng khả nghi, chỉ là cô không có hiểu, vừa mới bực bội và khó chịu, đến cuối cùng vì sao lại dựng lên.
Liễu Tư Dực không nói một lời, chỉ là bình tĩnh mà rút ra một điếu thuốc lên miệng, Lăng Thiên Dục đi đến bên cạnh nàng, lấy bật lửa, tiếng ken két kèm theo ánh lửa.
"Nếu đại ca cảm thấy tôi làm khó dễ cô, không bằng có qua có lại ~" Khóe môi Lăng Thiên Dục mỉm cười, một tia sáng phản chiếu sự cám dỗ trong mắt Liễu Tư Dực, nàng xem không hiểu hành động của Lăng Thiên Dục lần này, đã nói phải kiêng dè phải làm bộ không thân, hôm nay đây là làm sao vậy?
Nàng tránh tiếp xúc quá mức cùng Lăng Thiên Dục, đi đến một bên sô pha, lười biếng mà hút một ngụm thuốc lá, ánh mắt mê ly cùng dáng người cao ngạo, khiến nàng phong tình tận cốt, lại có loại khí chất tiêu sái, hoàn hảo trung hoà nhu hòa và cứng cỏi của nữ nhân.
Tất cả những dao động trong lòng Liễu Tư Dực đều có liên quan đến Lăng Thiên Dục, nhưng Lăng Thiên Dục lại là người đi một bước xem ba bước, gặp ai nói cái gì, cô đều sẽ suy nghĩ kỹ càng trước.
Cô biết Lăng Thương Bắc tuy rằng tung hoành thương trường, song thương không thấp, xử sự cẩn thận, nhưng lại là một thẳng nam. Những hành động nhỉ của cô và Liễu Tư Dực, ở hắn nhìn ra chẳng qua chỉ là giao lưu giữa hai nữ nhân, hay chỉ là một chút "da thịt" với em gái này của cô mà thôi.
Liễu Tư Dực ít nói, kẹp ở giữa hai anh em, thường xuyên duy trì trầm mặc, có thể ít lời nàng tuyệt không nhiều lời. Hai vị nữ nhân với phong cách hoàn toàn khác nhau, giờ phút này đang thể hiện vẻ đẹp khác nhau bên điếu thuốc lá.
Lăng Thương Bắc rất nghi hoặc, anh rõ ràng rất phản cảm với nữ nhân hút thuốc, cũng rất có thành kiến mà cảm thấy nữ nhân hút thuốc đức hạnh không tốt, nhưng giờ phút này, cá tính cùng làn điệu của Liễu Tư Dực, từ trong ra ngoài tràn ngập mở ra, làm anh thật lâu khó quên.
"Khụ khụ ~" Vân Thư bưng ly rượu rỗng, đặt một bên trên bàn, ngắm nhìn Liễu Tư Dực một cái, chuyển mắt đối với hai anh em cười nói: "Rượu của Hồng tỷ là rượu ngon, làm tôi dư vị vô cùng, hãm sâu trong đó còn không tự biết, làm hại tôi a, suýt nữa đem chung quanh đây đều trở thành không khí." Cô ấy dừng một hồi, chuyện vừa chuyển: "Có điều, cũng nói không chừng chính mình là không khí đó, thật thật giả giả, hư hư thật thật?"
Lời Vân Thư nói có ẩn ý, ai cũng nghe ra được, lại không biết trả lời như thế nào.
Cô ấy cầm lấy gậy, mày ngả ngớn, bày tư thế khởi phong tình vạn chủng chơi bóng, mặt bàn đã mất mấy bi, cô ấy nhanh nhẹn ra tay, bi trắng chạm vào bi màu, một gậy cuối cùng dứt khoát cho bi đen vào lỗ.
Lăng Thương Bắc nhịn không được vỗ tay khen ngợi: "Thật không nghĩ tới, Vân tổng vẫn là cao thủ bida, kêu chúng tôi đều hổ thẹn không bằng, chỉ là thật đáng tiếc, trình độ chúng tôi vô pháp làm Vân tổng tận hứng."
"Chúng ta không thể, có người có thể đó, đại ca." Lăng Thiên Dục bắt chéo chân, chống cằm nhìn về phía Liễu Tư Dực, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa.
Liễu Tư Dực bóp tắt điếu thuốc trong tay, tự nhiên đứng dậy: "Vân tổng, hôm nay thật là thất lễ, nếu là bạn của đại thiếu gia và nhị tiểu thư, tám bóng hay là Snooker, bồi cô chơi một ván."
"Ồ?" Vân Thư rất có hứng thú mà nói: "Có thể, Snooker tốn thời gian, liền chơi một ván tám bóng là được."
"OK~" Liễu Tư Dực giơ tay vẫy vẫy, một người phục vụ sinh nhanh chóng chạy chậm lại đây, bắt đầu bày bi.
Đồng thời Trương Tiểu Võ tự mình bưng rượu đi tới, rượu Brandy điều đến không nùng không gắt, đưa cho Lăng Thiên Dục, "Hồng tỷ mời khách, ngài từ từ dùng ~"
"Hôm nay thật là đi theo đại ca được thơm lây."
Lăng Thương Bắc xua tay: "Anh là dính hào quang của nhị muội, có thể ở chỗ này gặp được Vân tổng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!