Chương 151: Ngoại truyện: Hải Tân 4

Edit: phuong_bchii

________________

Một tiếng nổ mạnh này, làm vỡ nát trái tim Hải Dụ, cô hoàn toàn sợ ngây người, mờ mịt thất thố, nhìn tầng bảy giống như tượng đất, trái tim trầm xuống như đổ đầy chì lạnh.

"Tiểu đội đột kích xông lên, phòng cháy chữa cháy cứu hỏa, mau!" Lý Đường gần như phá âm hô lên những lời này.

Hải Dụ giống như mất tiếng, đứng tại chỗ quên làm ra bất cứ phản ứng gì. Mà Lý Hân Dao, nỉ non một câu "Tâm Hoan", người liền ngồi phịch ở trong ngực Liễu Tư Dực.

Vì phòng ngừa dẫn tới lần nổ thứ hai, đám người Lăng Thiên Dục bị đuổi ra bên ngoài, tất cả mọi người bị tiếng nổ kinh thiên này chấn đau.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, tai nạn xảy ra bất ngờ không kịp đề phòng, phòng cháy chữa cháy dựng vòi rồng lên, tiến hành dập lửa.

Một đội khác vào cứu người.

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy có lính cứu hỏa từ bên trong kêu lên: "Bác sĩ, bác sĩ!"

Nhân viên y tế vội vàng khiêng cáng xông vào bên trong.

Lý Hân Dao giãy giụa muốn xông vào bên trong, bị Liễu Tư Dực kéo lại, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định không thể tùy ý bà loạn động.

Lăng Thiên Dục kéo Hải Dụ, hai người ai cũng không nói gì, chỉ nhìn lối ra, hoảng sợ vạn phần.

Người đầu tiên khiêng ra là Lưu Hạo, trên người hắn có một phần bỏng, người đã bất tỉnh nhân sự.

"Không phải Tâm Hoan, Tâm Hoan đâu?!" Lý Hân Dao lòng nóng như lửa đốt, trái tim nhắc tới cổ họng khẩu, đến hô hấp cũng không có sức.

"Viện trưởng Dư ở đây!" Có người quát to một tiếng, mọi người vội vàng nghênh đón, Dư Tâm Hoan nằm ở trên cáng cứu thương, vẫn còn tồn tại một ít ý thức.

"Tâm Hoan! Tâm Hoan!" Lý Hân Dao dồn dập kêu to làm cho bà ấy khôi phục một chút ý thức, tay của bà ấy không có sức nâng lên, lại rơi xuống.

Vụ nổ chấn động cộng thêm trúng độc carbon monoxit, làm cho ý thức của bà ấy dần dần mơ hồ, bà ấy giữ lại kiên trì đến cuối cùng, nhưng vì nhìn thấy Lý Hân Dao nói cho bà biết mình không sao.

"Tâm Hoan!" Lý Hân Dao kêu đến tê tâm liệt phế, nước mắt tràn mi.

"Bác cả, bình tĩnh một chút, con với bác đi theo xe, Tư Dực, ở lại cạnh Hải Dụ." Đều là người có vướng bận, giờ phút này Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực phải duy trì bình tĩnh, tùy thời đưa ra biện pháp ứng đối.

Lúc này, bên cạnh Lý Hân Dao và Hải Dụ đều cần có người.

Lăng Thiên Dục cùng Lý Hân Dao đi theo xe cứu thương của Dư Tâm Hoan.

Thế nhưng, hai người này đều đi ra, Tân Nhiên thì sao?

"Tại sao cô ấy còn chưa ra, tại sao?", Hải Dụ nói, giọng run rẩy, trời nóng như vậy, toàn thân cô lại lạnh như băng, tứ chi cứng ngắc đến chết lặng.

Liễu Tư Dực nắm lấy tay Hải Dụ, phát hiện lòng bàn tay cô đã chảy ra mồ hôi, "Đừng nóng vội..." Nàng nói không ra lời an ủi, ngay cả chính mình cũng đang lo lắng bị sợ hãi.

Ngọn lửa không lan rộng, khí gas bởi vì đóng cửa chính đúng lúc, không gây ra vụ nổ thứ hai.

Đợt nhân viên y tế cuối cùng đi vào một hồi lâu mới khiêng Tân Nhiên ra, bọn họ gần như là chạy chậm mà đến, một người ổn định lồ|\|g dưỡng khí, hai người khác nâng cáng cứu thương lên đường.

"Tới rồi!" Liễu Tư Dực kéo Hải Dụ tiến lên, chỉ thấy Tân Nhiên nằm trên cáng cứu thương, sau lưng máu thịt mơ hồ, quần áo bị thiêu hủy dính chút da thịt, toàn thân là máu, không phân biệt được còn chỗ nào tốt hơn.

Hải Dụ hai tay che miệng, nước mắt mông lung, trái tim giống như bị người ta cắt một đao, đau quá đau quá.

"Tân Nhiên."

"Bị thương nặng, bị thương nặng, mau tránh ra, cấp cứu!" Bác sĩ cấp cứu vội phất tay, dùng tốc độ nhanh nhất đẩy Tân Nhiên đẩy lên xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!