Chương 150: Ngoại truyện: Hải Tân 3

Edit: phuong_bchii

________________

"Bác cả!" Lăng Thiên Dục chưa kịp kéo bà, dưới tình thế cấp bách cũng đi theo vào, Hải Dụ cũng theo đó tiến lên, nhưng vừa bước vào đại sảnh đã bị ngăn lại.

Cửa thang máy, cầu thang an toàn, nhân viên đưa bệnh nhân chạy trối chết.

"Không thể lên, Lưu Hạo đưa viện trưởng tới phòng ăn tầng 7, phá hỏng đường ống dẫn khí đốt phòng bếp, hiện tại nơi này rất nguy hiểm, tất cả mọi người phải rút lui." Đội trưởng đội bảo an một bên chỉ huy, một bên phái người ngăn cản bọn người Lăng Thiên Dục.

"Rò rỉ gas? Các người cứ như vậy ném một người bà ấy ở nơi đó? Tôi muốn đi vào!" Lý Hân Dao muốn xông vào, bà bất chấp nhiều như vậy, cái gì là mặt mũi hình tượng, cái gì là hoàn cảnh nguy hiểm, bà đều muốn ở bên Tâm Hoan.

"Bà không thể đi vào!"

Thái độ bảo vệ rất cứng rắn, sau đó người của trạm cảnh sát đóng quân ở bệnh viện cũng đều chạy tới, hỗ trợ cùng nhau sơ tán đám người, đồng thời khẩn cấp thông báo cho công ty gas tắt công tắc tổng.

Lý Hân Dao cố gắng dùng các loại phương pháp cũng không thể lên lầu.

Lăng Thiên Dục kéo bà qua một bên, bình tĩnh phân tích: "Tâm trạng của bác con hiểu rõ hơn bất cứ ai, nhưng bác nên biết, không ai hiểu rõ hơn dì con về hành vi phạm tội của những người này, làm thế nào để giao tiếp thậm chí đàm phán, không ai mạnh hơn dì ấy, lúc này dì ấy nhất định đang chu toàn với bệnh nhân kia, bất cứ ai xuất hiện đều có thể phá hỏng kế hoạch của dì ấy, nhất là bác, bác là người sẽ khiến dì ấy đại loạn, biết không? 

Chúng ta cần phải kiên nhẫn chờ đợi cảnh sát phòng cháy đến, hiện tại chỉ có thể tin tưởng dì tin tưởng cảnh sát."

Hải Dụ bổ sung nói: "Đúng vậy, bác gái, những bệnh nhân này đều là những người đặc biệt, chúng ta xúc động làm việc chỉ vì thêm phiền, tình huống hiện tại nguy cấp, đã không phải là chuyện an nguy của một mình giáo sư Dư, cháu nghĩ dì ấy thậm chí đang lo lắng cho sự an toàn của bác và chúng cháu ở dưới lầu."

"Tâm Hoan..." Lý Hân Dao vô cùng đau đớn vỗ về ngực, đạo lý đều hiểu, nhưng bà thật sự không để ý được nhiều như vậy.

Người mình thích gặp nguy hiểm đến tính mạng, chẳng lẽ bà cũng chỉ có thể bó tay chờ cách sao?

Lý Hân Dao đời này, còn không có từng sợ hãi như vậy, cả trái tim đều vặn đến cùng nhau. Bà lấy ra chuỗi Phật kia, bọc ở trong lòng bàn tay, cầu xin Phật tổ nể tình bà ăn chay niệm Phật, thành kính thăm viếng nhiều năm, có thể phù hộ Tâm Hoan của bà bình an.

"Chúng ta trước tiên lui tới khu an toàn, yên lặng theo dõi diễn biến, bác cả, bác và dì nhiều mưa gió như vậy đều đã vượt qua, lần này dì ấy nhất định có thể biến nguy thành an, bác trước bảo trọng chính mình được không?"

"Thiên Dục~" Liễu Tư Dực đẩy Lăng Thương Thiên và các nhân viên y tế khác ở một hướng khác, nghe được thông báo nàng lập tức tìm tới, "Mọi người không sao chứ?"

"Không sao, dì ở bên trong, làm sao bây giờ?" Cô tuy rằng an ủi Lý Hân Dao, nhưng chính mình cũng là lòng nóng như lửa đốt, mười phút trôi qua, cảnh sát phòng cháy chữa cháy vẫn chưa tới, cũng không biết phía trên tình hình như thế nào rồi?

Toàn bộ tầng 7 không gian đều là phong bế, không có bất kỳ biện pháp nào nhìn thấy tình hình bên trong, nghe nói Lưu Hạo kia còn chặt đứt mạch điện, thang máy không thể vận chuyển, lối thoát hiểm bị hắn khóa.

Tình huống vô cùng nguy cấp, Dư Tâm Hoan sinh tử chưa biết, không ai dám tiếp cận, nếu như Lưu Hạo châm lửa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Đừng hoảng hốt, người này bắt cóc dì đơn giản là có cái gì không thoải mái hoặc là phát bệnh cả người không bình thường, không ai hiểu tình huống của hắn hơn dì, dì ấy hẳn là sẽ kéo dài thời gian." Liễu Tư Dực nghĩ đến lần mình bị bắt cóc, hãm sâu trong đó ngược lại bình tĩnh, chờ đợi mới thật sự là thống khổ khó nhịn.

Nàng nhìn về phía Lý Hân Dao, bà chỉ là hai tay tạo thành mười, đang niệm cái gì. Cho dù bình tĩnh như nước, nhìn thấy người mình thích gặp nạn cũng sẽ hoảng loạn, cũng sẽ không biết làm sao.

Khoảng chừng năm phút, cảnh sát, phòng cháy chữa cháy đồng thời chạy tới, xe cứu thương 120 cũng tùy thời chờ lệnh, không cách nào tính toán nguy hại và lực ảnh hưởng của chuyện này, mặc dù tắt công tắc tổng, nhưng không ai biết nồng độ khí rò rỉ trong nhà, khu vực an toàn một lần nữa mở rộng.

Hải Dụ phát hiện đội cảnh sát tới rất quen mắt, có đồng nghiệp cũ của Tân Nhiên, nhưng lại không có bản thân cô ấy.

Xem ra cô ấy thật sự đi rồi, nếu như cô ấy ở đây, Hải Dụ sẽ không hoảng hốt như vậy, hành động nguy hiểm hơn nữa, Tân Nhiên cũng sẽ hóa giải, trong lúc khó xử hơn nữa, có cô ấy ở đây, Hải Dụ cũng cảm thấy an tâm.

Nhưng... cô cũng sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng.

Làm sao bây giờ? Cô hy vọng giờ phút này Tân Nhiên ở đây, lại sợ cô ấy ở đây.

"Tân Nhiên xem ra là đi rồi, hành động lớn như vậy cũng không có xuất hiện." Lăng Thiên Dục nhíu chặt mày, nếu như cô ấy ở đây, có lẽ còn có thể kiên định một chút.

Liễu Tư Dực ngửa đầu nhìn cửa sổ căn tin, không nói một lời, nếu là Tân Nhiên cô ấy sẽ làm thế nào? Phương án hành động nào sẽ được đưa ra trong trường hợp này?

Thời điểm này mình quá vô dụng, ngoại trừ chờ đợi không làm được gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!