Cũng không biết làm sao, ngày thường Nguyệt Bất Do vô cùng thông minh nhưng lại không phát hiện sự khác thường rõ rệt trên mặt Hứa Ba và Hứa Thanh Thuỷ, hắn lại tiếp tục nói: "Hiện tại ta cũng không gạt các ngươi nữa. Ta đi ra từ kinh thành là muốn tìm cao nhân cổ độc và thần y……"
Trong lúc uống nước vài lần, Nguyệt Bất Do nói hết nguyên nhân hậu quả hắn ra đi, không giấu diếm thân phận của Mạc Thế Di và Thành Lệ, cũng không giấu diếm quan hệ của hắn và Mạc Thế Di. Đương nhiên không phải quan hệ cha con, mà là quan hệ tình cảm.
Nói mục đích ra đi xong, Nguyệt Bất Do trực tiếp đòi ân tình: "Ba Tùng, nói một câu thôi, ngươi có thể lấy đi cổ trùng trên người họ không? Nếu ngươi không thể, ta phải nhanh chóng đi tìm người nào có thể."
Ba Tùng nhẹ nhàng kéo tay Hứa Thanh Thuỷ, Hứa Thanh Thuỷ phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, nâng Ba Tùng dậy. Dựa vào người Hứa Thanh Thuỷ, Ba Tùng nói: "Loại cổ này ta có thể giải. Chỉ là cổ độc thường phải do người hạ cổ giải, trong tay ta không có cổ trùng cần thiết. Hơn nữa giải cổ cần rất nhiều trình tự, không phải chuyện dễ dàng như vậy, ta muốn xem qua tình huống của họ trước rồi mới quyết định nên dùng biện pháp nào."
Nguyệt Bất Do cười toét miệng: "Có thể giải là tốt rồi. Ngươi cần cái gì thì cứ nói, ta đi tìm."
Ba Tùng lại nhẹ nhàng nắm tay Hứa Thanh Thuỷ, Hứa Thanh Thuỷ xoa nhẹ lên trán hắn, Ba Tùng đã biết ý tứ của y. Thở hổn hển mấy hơi, hắn nói: "Còn Nguyệt đại hiệp muốn tìm thần y…… Thanh Thuỷ có y thuật rất tốt, nếu Nguyệt đại hiệp tin được, không bằng cứ để Thanh Thuỷ chẩn trị cho thái tử điện hạ."
"Y?!" Nguyệt Bất Do sửng sốt, thật sự sửng sốt.
Lúc này Hứa Ba không nhịn được xen mồm: "Bất Do ca, cha ta y thuật rất cao. Cha lớn nói lúc trước cha ta ở Trung Nguyên là đại thần y đó."
Thần y…… Thần y ! Nguyệt Bất Do kích động nhào lên nắm cánh tay Hứa Thanh Thuỷ, lực mạnh đến mức làm y đau. "Ngươi là thần y?!"
Hứa Thanh Thuỷ có chút ngượng ngùng, nói: "Đó đều là bọn họ ca ngợi thôi."
Ba Tùng nói: "Ta và Thanh Thuỷ kỳ thật biết nhau từ rất sớm. Ta tuy là cổ sư nhưng lại rất hướng tới y thuật Trung Nguyên. Năm ta mười sáu tuổi, ta rời khỏi Miêu Cương tới Trung Nguyên bái sư học y, nhưng vì ta là người Miêu nên không người nào muốn thu ta làm đồ đệ, cho đến khi ta gặp được Thanh Thuỷ."
Nhớ tới những gì đã trải qua, Ba Tùng nắm chặt tay Hứa Thanh Thuỷ, trên mặt Hứa Thanh Thuỷ cũng mang một tia hồi ức ngọt ngào. Sau khi Hứa Ba được Hứa Thanh Thuỷ cứu cũng đã biết những chuyện trước đây của cha và cha đẻ của mình, cho nên cũng không hiếu kì, im lặng ở một bên nghe cha lớn kể lại chuyện năm đó cho Nguyệt Bất Do.
Năm đó, Hứa Thanh Thuỷ lớn hơn Ba Tùng ba tuổi đã xuất sư, đi du lịch khắp nơi, trau dồi kiến thức. Rời núi học y, Ba Tùng gặp Hứa Thanh Thuỷ rất có thiện tâm, liền đi theo bên cạnh thiếu niên ôn nhu này vừa du lãm Trung Nguyên vừa học y. Trong hai năm đó, thiếu niên Miêu tộc ổn trọng lại nhiệt tình đã yêu thương nam tử Trung Nguyên thông minh xinh đẹp này, nhưng lúc đó Ba Tùng đã có hôn ước, hắn lại là người Miêu, là cổ vương kế nhiệm Bát Khương trại.
Người Miêu không chào đón người Trung Nguyên, kể cả Hứa Thanh Thuỷ coi Ba Tùng như em trai thì cũng sẽ không theo hắn đến Miêu Cương. Ba Tùng đem đoạn tình cảm không thể biểu lộ này giấu kín trong lòng, khi mình sắp không khống chế được thì để lại một phong thư, không lời từ biệt rời xa Hứa Thanh Thuỷ.
Hứa Thanh Thuỷ không phải không thương cảm, nhưng Ba Tùng vốn cũng không phải là đồ đệ của y, người đã muốn đi, y cũng không thể níu kéo, huống chi y lại không níu kéo được. Ba Tùng trở về Miêu Cương, cưới vợ sinh con, Hứa Thanh Thuỷ tiếp tục hành trình của y. Sau đó, Ba Tùng trở thành cổ vương của Bát Khương trại, thành Người gù đen lợi hại nhất trong lòng người Miêu ở Quảng Nguyên, Hứa Thanh Thuỷ cũng trở thành một y giả rất có danh vọng ở Trung Nguyên.
Hai người vốn không có cơ hội gặp nhau nào, cho đến khi một phong thư của Ba Tùng được đưa đến tay Hứa Thanh Thuỷ.
Bách Tùng con trai độc nhất của Ba Tùng trước đây rất khả ái, có thể nói là người gặp người thích, có con rồi nên Ba Tùng cũng càng thêm chôn giấu phần tình cảm không thể thổ lộ kia ở dưới đáy lòng. Nhưng khi Bách Tùng đến tận tám tuổi vẫn không có gì khác biệt so với khi bốn năm tuổi, Ba Tùng dù có vẫn cho rằng con trai khả ái thì cũng đã nhận ra con trai có điều không ổn.
Thiểu năng, con trai của cổ vương và công chúa thế mà lại bị thiểu năng. Tuy không phải là loại bệnh nghiêm trọng nhất nhưng lại làm Ba Tùng bó tay không có cách nào. Vu thuật của Miêu Cương rất lợi hại, nhưng y thuật chỉ bình thường. Tuy rằng Ba Tùng từng theo Hứa Thanh Thuỷ học y hai năm, nhưng cũng chỉ học được chút da lông, huống chi về sau tâm tư của hắn sớm đã không đặt vào y thuật.
Công chúa không thể chấp nhận sự thật này, cho rằng vì Ba Tùng hàng năm làm bạn với cổ trùng nên con trai mới có thể bị thiểu năng. Ở Miêu Cương, đứa nhỏ thiểu năng là kẻ bị thần linh nguyền rủa, là điềm báo bất an. Công chúa bắt đầu chán ghét đứa con của mình, cũng oán hận chồng mình. Ba Tùng không thể biện bạch, bởi vì hắn cũng cho rằng như thế. Cố gắng hai năm, thử tất cả các loại biện pháp, tình trạng thiểu năng của con trai cũng không có bất cứ cải thiện gì, biểu hiện vẫn là đứa nhỏ bốn năm tuổi. Bị sự oán hận của vợ ép tới không thở nổi, cuối cùng Ba Tùng không nhịn được viết một bức thư cho Hứa Thanh Thuỷ, tuy là hi vọng Hứa Thanh Thuỷ có thể đến chữa bệnh cho con trai, nhưng trên thực tế Ba Tùng cũng có tư tâm, hắn muốn gặp Hứa Thanh Thuỷ, muốn đến điên cuồng. Chỉ cần gặp mặt được một lần, chết cũng cam nguyện.
"Nhưng ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, ta sẽ làm hại Thanh Thuỷ suýt nữa phải chết." Nói tới đây, giọng của Ba Tùng đã khản đặc.
"Đều là con không tốt, nếu không phải con bị bệnh cha lớn cũng sẽ không để cha đến Miêu Cương." Hai mắt Hứa Ba nước mắt lưng tròng .
Trên mặt Hứa Thanh Thuỷ vẫn là nụ cười thản nhiên, một tay y sờ đầu Hứa Ba, rồi nói với Ba Tùng: "Đừng nói vậy. Ta cũng thích ngươi, nếu ngươi không viết thư cho ta, đời này có lẽ ta sẽ phải cô đơn. Nhìn xem, bây giờ ta có ngươi, có Ba Ba, thật tốt."
"Cha……" Hứa Ba quỳ xuống cạnh giường, đầu chôn trong lòng Hứa Thanh Thuỷ.
Nguyệt Bất Do à một tiếng, giật mình nói: "Khó trách thằng nhóc này đã hai mươi tuổi còn giống như đứa nhỏ chưa cai sữa, thì ra là đầu óc không tốt."
"Bất Do ca." Hứa Ba ngẩng đầu, ai oán, "Ta đã rất khoẻ rồi, cha đã chữa khỏi cho ta."
"Phải không? Sao ta không nhận ra hả? Nào có người hai mươi tuổi rồi còn hơi tí là khóc không?"
"Đó là, đó là ta vốn thích khóc hơn người khác."
"Ha ha ha," Nguyệt Bất Do rất không nể mặt cười to. Hứa Ba càng ai oán, đầu óc y cũng không thông minh, nhưng y quả thật đã khoẻ rồi, cha nói y đã khoẻ rồi.
Không đùa Hứa Ba nữa, Nguyệt Bất Do cười nói: "Không tốt thì không tốt, biết bắt thỏ là được rồi, ngươi nướng thỏ rất ngon, sau này có thể dựa vào nó mà nuôi gia đình đấy."
"Bất Do ca……" Càng thêm ai oán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!