Chương 22: Miếng lót trong áo ngực\n

Hoa Đô Thú Y

Tác giả: Ngũ Chí

Dịch: [GL]. TuKhong

Biên: tuanff10

Nhóm dịch: Nòng Nọc

Nguồn: 4vn. eu

Trương lão gia răn dạy trách mắng không chút lưu tình, làm cho Trương Ngả Gia ủy khuất muốn khóc, từng giọt nước mắt trong suốt đang không ngừng đọng nơi hốc mắt, nếu không phải nàng đang cố nén, chỉ sợ chúng đã rơi xuống rồi. Nhìn bộ dáng này của Trương Ngả Gia, Chu Hiểu Xuyên cũng ít nhiều không đành lòng, cười khổ trong lòng, thầm nói: "Xem ra chuyện này nên hạ màn rồi, rõ ràng mình mới là ngượi bị hại, thế nào mà mình lại cảm thấy mình chính là tên biến thái đi ức hiếp con gái nhà lành vậy?."

Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đang cân nhắc nên nói vài lời thay cho Trương Ngả Gia hay không, thì nàng dùng sức hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình, hướng tới hắn khom người thật sâu chào:

- Chu tiên sinh, cảm ơn ngài đã cứu ông nội tôi. Vừa rồi lời nói của tôi đã có ít nhiều đắc tội. Ở đây, tôi xin trịnh trọng xin lỗi anh…

Thái độ Trương Ngả Gia đột nhiên thay đổi, làm Chu Hiểu Xuyên có chút không kịp chuẩn bị. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, Trương lão gia cũng đã mở miệng nói:

- Tiểu Chu, tính tình của cháu ta đây, kỳ thật cũng không xấu. Chẳng qua bởi vì những năm gần đây quá mức nuông chiều, hơn nữa cũng có vài biến cố ngoài ý muốn, nên mới khiến tính cách của nó trở nên cổ quái và không hợp với đạo làm người lắm như vầy. Hy vọng cháu có thể nể mặt ta mà tiếp nhận lời cảm ơn cùng xin lỗi này.

Chu Hiểu Xuyên có chút xấu hổ, đưa tay gãi gãi mũi, cười khổ nói:

- Trương lão gia, bác nói vậy quá thực khách khí quá! Kỳ thực, nếu nói lại, cháu vừa rồi cũng có những lời không đúng…

- Được rồi, được rồi, những chuyện không thoải mái vừa phát sinh kia, chúng ta thôi cứ xem như không có, mọi nười đều vui vẻ.

Trương lão gia rất vui vẻ, ha ha, phá lên cười:

Nhắc đến thì ta cũng phải nói "Cảm ơn" với cháu đó. Nếu không có cháu, thì buổi tối hôm nay ta cũng sẽ phải đi gặp mấy lão bạn già dưới kia rồi.

Chu Hiểu Xuyên cũng không kể công chút nào, cười lắc đầu nói:

- Chúng ta là hàng xóm mà, lại cùng quê, nên chăm sóc lẫn nhau. Nói cách khác, thì vẫn có câu "bán anh em xa mua láng giếng gần" đúng không?

Nói tới đây, Chu Hiểu Xuyên mở miệng nói đùa:

- Huống hồ chúng ta vẫn là bạn đánh cờ còn gì, cháu cũng không hy vọng mình sẽ thiếu đi một đối thủ tốt chuyên thua nhiều hơn thắng chứ…

Vừa nghe lời này, Trương lão gia phản ứng ngay:

- Cháu nói ta thua nhiều hơn thắng? Chó chết! Rõ ràng chính là cháu mới thua nhiều! Không tin thì chúng ta liền làm ngay một ván, nhìn xem ai thắng ai thua!

Xem lão vô cùng bức xúc, xắn xắn hai tay áo, thật giống như đang chuẩn bị đại chiến một hồi cùng với Chu Hiểu Xuyên. Không phải người ta hay gọi lão là "Lão ngoan đồng" sao? Người này nha, một khi đã tức giận, tính tình không khác một đứa nhỏ là bao nhiêu.

Chu Hiểu Xuyên thấy thế vội vàng xua tay liên tục, cười khổ nói:

Trương đại gia, bác nhìn lại bây giờ là mấy giờ đi! Cũng gần sáng rồi, coi như bác có thân thể cường tráng không cần nghỉ ngơi, nhưng cháu cũng không chịu được. Nếu không như vầy đi, giờ nghỉ ngơi cho khỏe, đợi sau khi bác ra viện, cháu lại cùng Trương bá đại chiến một phen, đến lúc đó, chúng ta lại có thể phân tranh cao thấp.

Được Chu Hiểu Xuyên nhắc nhở, Trương lão liền cảm thấy người có chút mệt mỏi. Ngáp một cái, lão cũng không quên nhắc lại vài câu:

- Đây chính là cháu nói đấy, đến lúc đó đừng có mà lật lọng!

Chu Hiểu Xuyên vỗ ngực mình, cười nói:

- Yên tâm, cháu nhớ! Được rồi, Trương bá, giờ cháu về đây, bác cũng nhanh về phòng bệnh nằm nghỉ đi.

Trương lão gia gật gật đầu, xoay người đi về phía phòng bệnh, vẫn không quên quay lại nhắc Trương Ngả Gia:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!