Màn đêm trên không bị ảnh lửa rạch ra vô số vệt đỏ, tựa như một tấm lưới khổng lồ rực cháy bủa lấy chiếc thuyền giường đÁng dập dềnh trên mặt nước!
Nhưng nước dưới thuyền cũng lặng lẽ dâng lên, trong chớp mắt, một cơn sóng từ đáy hồ xoay chuyển bắn vọt lên cao, vây con thuyền nhỏ Tương Tư đÁng đặt chân trong một cơn lốc xoáy.
Chiếc thuyền vững trãi trầm xuống còn bốn phía thì sóng nước cứ liên tục dập dềnh, không ngừng xoay chuyển, trong khoảnh khắc đã hình thành nên một bức vách tròn cao ngÁng người, dưới ánh sáng của cả trăm ngọn đuốc đÁng rơi xuống, bức tường sống hiện lên với rực rỡ như pha lê.
Đúng vào sát na những ngọn đuốc kia sắp rơi xuống, bức tường nước đột nhiên dâng cao, tụ lại ở giữa, tạo thành một cái lều to bao bọc cả người lẫn thuyền bên trong. Những ngọn đuốc kia vừa chạm vào, liền bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bật, văng tít ra xa.
Đám người Hỉ Xả nhìn mà trợn mắt há hốc miệng đÁng định rút lui, bức tường nước đã đột nhiên cuốn ngược lại, vỗ thẳng ra bốn phía cùng tiếng sóng ào ào dữ dội.
Người Hỉ Xả tuy rất giỏi bơi lặn, song cũng không thể chống lại uy lực tưởng chừng như xoay trời đổi đất này, lần lượt bị sóng nước cuốn lấy, hất văng ra xa..
Nhất thời, giÁn nhà ngập ngụa trong tiếng sóng, tiếng kêu thảm, tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Một lúc sau, mọi âm thÁnh đều lắng xuống duy chỉ có tiếng nước nhè nhẹ là văn không ngừng. Ngoài cửa thấp thoáng ánh trăng nhàn nhạt.
Tương Tư nhìn về phía ánh trăng nét mặt hiện rõ sự nhiên: "Tiên sinh?"
Người kia không trả lời nàng, chỉ lướt trên mặt nước khi tới, đứng trước mặt Tiểu Án, mỉm cười nói: "Hinh Minh điện hạ chỉ điểm tiện nội mười hai chiêu Xuân Thủy kiếm pháp thật là cao minh, tại hạ thân làm Hoa Âm các chủ, chỉ đạo nhiều năm nhưng cũng chưa thấy nàng ấy tiến bộ nhanh như vậy bao giờ, thật đáng hổ thẹn."
Quả nhiên người này chính là Trác Vương Tôn.
Tiểu Án thần sắc lãnh đạm, nói: "Trác tiên sinh chỉ cất tay một cái, đã lấy mạng cả mấy chục người, tuy đám người này cũng không phải tốt đẹp gì, nhưng chém giết như vậy cũng không khỏi quả đáng đó."
Trác Vương Tôn liếc xuống mặt nước một cái, nói: "Đám người này sống thêm một khắc chẳng qua là chịu thêm một phần đau khổ mà thôi."
Ngoài cửa lấp lánh ánh lửa, vang lên những tiếng bước chân nhốn nháo, mấy trăm người Hỉ Xả đã vây chặt căn nhà gõ lại. Đám người đó nhìn mặt nước bị máu tươi nhuộm đỏ trong nhà, gương mặt đượm vẻ bi thương phẫn nộ, bàn tay gầy gò nắm chặt trước ngực, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên liều mạng với kẻ thù.
Nhưng bọn họ dường như cũng rất sợ hãi võ công của mấy người trước mặt, ánh mắt không ngừng đảo đi đảo lại, do dự chần chừ không dám tùy tiện xông lên.
Tương Tư chợt phát hiện ra, đám người Hỉ Xả mới đến này, không có trẻ con cũng không có người già, toàn bộ đều là thanh niên trai tráng đôi mươi, kỳ quái hơn nữa là trong miệng mỗi người đều ngậm một sợi tơ đỏ rực, một đầu rủ xuống đất, trông như một vết máu rất chướng mắt, không biết là dài bao nhiêu trượng.
Tất cả những sợi to đó đều ngoằn ngoèo trải dài từ phía Đông Bắc tới đây, dõi mắt nhìn không thấy tận cùng. Dưới ánh lửa bập bùng, ánh mắt đám người Hỉ Xả này già nua lạ thường, chẳng khác gì với ánh mắt của những người già mặt mũi nhăn nheo khi nãy chút nào.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy họ Tường Tư đã cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, mới đầu nàng còn tưởng là vì những người này xõa tóc xăm mình, lại quá lùn nhỏ, nên trông hơi quái dị một chút. Vừa rồi nhìn những lão già tóc bạc da mối, mới hiểu ra nguyên nhân nàng cảm thấy quái dị chính là ánh mắt và dung mạo của họ không hề hợp nhau chút nào!
Trong đầu Tương Tư thoáng hiện lên một ý niệm – lẽ nào những ông già bà lão già đến độ thân mục xác rữa vừa rồi mới chính là bộ mặt thật của họ? Lẽ nào những người này đã dùng một phương thức mà nàng không thể tưởng tượng được để không ngừng phản lão hoàn đồng, giữ lại thanh xuân của không biết bao nhiêu năm về trước?
Còn cả những sợi dây đỏ họ đang ngậm trong miệng kia nữa, hay đó chính là ngọn nguồn sức sống của họ?
Nàng đang suy nghĩ, thì Dương Dật Chi đã vượt khỏi vòng vây của người Hỉ Xả từ lúc nào không rõ, nhẹ nhàng hạ xuống thuyền gỗ, giao Bộ Tiểu Loan trong lòng cho Trác Vương Tôn.
Bộ Tiểu Loan dường như vẫn đang say ngủ, lúc Trác Vương Tôn đón lấy, nàng chỉ khẽ mở mắt ra một chút, xoay nhẹ người trong vòng tay y, rồi lại ngủ tiếp luôn...
Dương Dật Chi quay đầu lại, trao đổi mấy câu với đám người Hỉ Xả kia.
Nét mặt họ đầu tiên là vô cùng phẫn nộ, về sau lại chuyển thành bị thương, kế đó là tuyệt vọng, bắt đầu chuyển từ nguyền rủa chửi mắng sang ai oán khóc thương cuối cùng lại nhất tề khóc rống lên.
Dương Dật Chi trầm mặc giây lát, rồi xoay người lại nói với Trác Vương Tôn: "Bọn họ tự biết không phải là đối thủ của Trác tiên sinh, đã quyết định không báo thù nữa, mà để chúng ta rời khỏi đây."
Trác Vương Tôn cười lạnh một tiếng còn chưa kịp đáp lời, Tương Tư đã đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta không thể đi như vậy được."
Tử Thạch Cơ lạnh lùng nói: "Tương Tư cô nương còn muốn ở lại trải thảo trừ căn, đuổi tận giết tuyệt hay sao?"
Đôi lông mày thanh tú của Tương Tư khẽ chau lại: Không, chúng ta phải ở lại giúp đỡ họ."
Tử Thạch Cơ hỏi: "Giúp đỡ?"
Tương Tư gật gật đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt phần nộ mà dè dặt sợ hãi của từng dân làng, nàng khe khẽ thở dài một tiếng nói: "Lẽ nào cô nương không nhận ra mỗi người bọn họ đều đang chịu khổ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!