Chương 33: Vạn Lý Thu Sơn Phù Dung Hà (2)

Đúng vào khoảnh khắc hoa sen rớt xuống, mặt đất nơi dân làng đứng gồ lên chín bức tường đất hình vòng cung, đồng thời kéo dài ra nhanh chóng, chốc lát đã liên kết thành một đường tròn, ầm ầm như sấm, đá vụn như bột, bắn tung lên cả trăm trượng rải khắp bầu trời, lập tức bị một sức mạnh không thể tưởng tượng đánh bật ra ngoài.

Cả mặt đất dường như bị hình cung đang không ngừng mở rộng này che phủ, rung lên mãnh liệt, tựa như trên biển lớn bỗng nổi cơn sóng khổng lồ. Uy lực của thiên địa còn chưa kịp cho người ta kịp thở dốc, thì đã tản đi nơi chân trời, vô ảnh vô tung rồi.

Trời đất tĩnh lặng như tờ, lặng lẽ đến nỗi người ta có cảm tưởng chưa chuyện gì xảy ra hết.

Vô số Không Đỗ Mẫu và dân làng trong giây phút đó dường như đã biến thành tượng điêu khắc, vô tri vô giác, mặt đất tựa như chiến trường cả ngàn vạn năm trước. Quái thú viễn cổ và người tiền sử trong nháy mắt đều bị một dòng sông băng đông cứng lại, vẫn giữ nguyên tư thế lúc sống, đợi chờ những năm tháng vô tận vô cùng.

Là vũ trụ thời không ngẫu nhiên tạo thành sự hỗn loạn vĩnh hằng, hay chỉ là nỗi nghi hoặc trong giây lát của lòng người.

Cảnh tượng này cơ hồ như đã kéo dài cả ngàn vạn năm, thực ra lại chỉ ngắn ngủi trong một chớp mắt.

Tiếng động trầm đục lại vang lên, mặt đất dưới chân chuyển động như nứt toác ra, gần như có cột chống nào đó ở sâu trong lòng đất đột nhiên bị đứt gãy.

Tất cả đều dao động dữ dội, trong màn khói đen nồng nặc, âm thanh, màu sắc, mùi vị đều cách biệt với bên ngoài, chỉ có một thứ cảm giác là vô cùng rõ rệt.

Rằng bản thân và mặt đất đang từ từ chìm xuống.

Tương Tư kinh hãi trợn tròn mắt, dường như quên cả việc mình đang ở trong nguy hiểm.

Nàng lờ mờ nghe thấy Trác Vương Tôn nói: "Đi!" sau đó cảm giác tay mình bị kéo một cái, cả người đã lao vút lên cao. Trong lúc hốt hoảng chỉ cảm thấy như thân mình đang không ngừng lên xuống, lao đi trong rừng. Đợi tới khi nàng tỉnh táo lại, chỉ thấy mình đã ở trên một cây cổ thụ cách đó mười trượng rồi.

Trác Vương Tôn buông nàng ra, kéo Bộ Tiểu Loan mà ôm vào lòng.

Còn Tiểu Án, Dương Dật Chi và Tử Thạch Cơ cũng đang đứng trên một cây to khác cách đó không xa.

Tương Tư không kịp nghĩ ngợi, ngoảnh đầu nhìn thôn làng vừa tới. Sắc mặt nàng lập tức trở nên nhợt nhạt như mất hết máu huyết.

Trước mắt nàng hiện lên một cảnh không thể tưởng tượng nổi. Cả ngôi làng phảng phất như đột nhiên biến thành một bãi cát trôi hình xoáy tròn. Cây cối, phòng ốc, súc sinh và tất cả dân làng đều xoay chuyển từng chút từng chút một trong cơn chấn động, chìm dần về trung tâm hình cung.

Trong nháy mắt đám cát kia đã ngập đến hông, nhưng nét mặt họ vẫn vô cùng an tường, hai tay giơ bình gốm đã dốc ngược ra trước ngực, hai môi không ngừng mấp máy, như đang niệm những bài chú vô thanh.

Đám Không Đỗ Mẫu vừa bò lên khỏi mặt đất kia đang kinh hoảng nhìn thân thể mình chìm trở lại lòng đất, không ngừng nhe nanh múa vuốt, muốn bổ tới những dân làng đang niệm chú kia, nhưng lại bị bùn đất giữ chặt, bất luận thế nào cũng không thể tiến thêm nửa bước, chỉ biết kêu thảm thiết, ra sức giãy giụa gào thét.

Trong thoáng chốc, dân làng và Không Đỗ Mẫu đều chỉ còn lại cái đầu trên mặt đất.

Ánh nắng sớm chiếu qua lớp bụi tung bay mù mịt, nhuộm lên gương mặt dân làng một lớp vàng chói lọi.

Gương mặt họ không hề có chút sợ hãi, hơn nữa lại toát lên một vẻ yên bình đến lạ thường. Hoặc có lẽ, đến giờ khắc này bộ tộc bất tử kia mới chân chính hiểu được ý nghĩa thâm ảo cuối cùng của sinh mệnh. Đó là thứ mà vô số lần chết rồi phục sinh không thể mang đến cho họ được.

Bọn họ càng chìm càng sâu đất chảy, chuẩn bị đưa tất cả trở về lòng đất.

Trên nền đất vàng, chỉ còn lại một cánh tay nhỏ nhắn giơ lên, giống như đang chuẩn bị chìm sâu vào đất.

Đây chắc chắn là một bé gái, bởi vì trên cổ tay vàng vọt kia còn đeo một vòng hoa.

Cách giải thích duy nhất là, người mẹ nào đó đến phút cuối cùng đã tận hết sức đẩy con gái mình ra khỏi trận pháp khiến cát chảy này. Tuy làm như vậy chỉ có thể trì hoãn cái chết của đứa bé trong khoảnh khắc, nhưng lại là điều duy nhất mà người mẹ có thể làm được.

Đây cũng là hi vọng cuối cùng của bộ tộc bất tử này.

Tương Tư nắm chặt hai tay, trong mắt thấp thoáng ánh lệ. Nàng đột nhiên ngoảnh đầu lại, khản giọng nói: " Tiên sinh, chúng ta phải cứu nó!"

Trác Vương Tôn chỉ chăm chú nhìn về nơi xa xăm, giọng nói giữ nguyên vẻ lạnh nhạt: "Đây chính là sự giải thoát cho họ."

Tương Tư thất vọng nhìn y giây lát, rồi chuyển ánh mắt sang phía Dương Dật Chỉ và Tiểu Án.

Hai hàng lông mày Dương Dật Chi nhíu chặt lại, lặng lẽ nhìn mặt đất đang trầm xuống.

Còn Tiếu Án thì hai tay kết ấn, đứng trên một cành cây lớn, gió sớm thổi tung chiếc áo hoa màu tím nhạt lên, trong mắt toát lên vẻ bi thương ảm đạm, tựa vị thần phật đang đứng trước cây sa la nhìn xuống chúng sinh đang đau khổ vật vã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!