Chương 16: Thuyền Trung Giai Khách Nhan Như Ngọc (2)

Vừa đi qua cửa khoang thuyền, còn chưa kịp nhìn rõ bố trí bên trong, ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào huyên náo, cơ hồ như lại có không ít người nữa.

Chỉ nghe bên ngoài có người thô lỗ quát lớn: "Ai là chủ thuyền, mau ra đây nói chuyện!"

Chẳng đợi người bên trong trả lời, đã nghe người kia nói tiếp: "Nếu không ra thì chúng ta vào đấy!"

Lời vừa mới dứt, đã có tiếng bước chân sầm sập chạy lên, hai mươi tên quan sai không nói lý lẽ gì đã ùa vào, Lan Ba lạnh lùng nhìn đám người mới đến: "Các vị có công cán gì ở đây vậy?"

Tên cầm đầu quát lớn: "Vận khí của ngươi đến rồi, Phương đại nhân nhà ta chúng ta muốn thuê con thuyền này!"

Phương đại nhân? Chúng nhân đưa mắt nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy ngoài cửa một người vận quan phục chầm chậm bước vào, tuổi tác chừng trên dưới bốn mươi, mi dài mắt nhỏ, mặt trắng râu dài, nần nẫn những thịt, nhưng cũng không đến nỗi đáng ghét, chính là con dê béo Phương Thiên Tùy mà Oa khấu đang tìm khắp nơi.

Phương Thiên Tùy thấy chúng nhân đều quay sang nhìn mình, liền ho khan một tiếng, mở chiếc quạt xếp trong tay ra phất phất hai ba cái lấy lệ, bên cạnh lập tức có người dâng lên một chiếc khăn tơ. Họ Phương tiếp lấy rồi khẽ chấm lên trán một cái, kế đó chẳng buồn nhìn đã ném sang một bên, thở dài nói: "Phương Phú, không được vô lễ. Bản quan đã dạy ngươi thế nào hả?

Bản quan làm quan thanh liêm, hai bàn tay trắng, yêu dân như con, đoán án như thần, thân phận thể diện thế nào mà có tùy tùng vô lễ thế chứ? Sao ngươi có thể làm mất mặt ta đến vậy? Ngươi nhìn hoa dung nguyệt mạo của vị tiểu thư này mà xem, không phải là thiên kim tiểu thư thì cũng là minh châu trên tay bậc đại gia, cổ nhân nói cấm có sai, thượng thiên nhược thủy, chính là nói những thiện nhân thượng đẳng đều là nữ tử thanh tú như nước. Vị tiểu thư này đã thiện đến tận cùng, cứ như bản quan nói chuyện mà cũng phải khách khí đến ba phần, ngươi làm sao có thể đường đột như thế chứ?"

Những lời này nữa hiểu nửa không, lại cố làm ra vẻ cường điệu, làm mọi người nghe mà lạnh cả sống lưng, lập tức cảm thấy gương mặt trắng ệch của hắn trở nên giống như quả thị bị sương thụ giáng xuống, đáng ghét một cách đặc biệt.

Đường Tụ Nhi tức giận phừng phừng, đang định bổ tới thì Lan Ba đã lạnh lùng cất tiếng: "Phương đại nhân đến thật không khéo, con thuyền này đã có người thuê mất rồi, mời đại nhân trở về đi!"

Phương Thiên Tùy không hề để ý nói: "Bản quan đang vội ra biển, đồng hành với họ cũng không ngại gì". Vừa nói vừa đảo mắt nhìn sang phía Đường Tụ Nhi, sau đó dừng lại trên người Tương Tư và Bộ Tiểu Loan một lúc thật lâu, cười cười nói: "Thật đúng là nước xanh như ngọc, sâu đến tận đáy. Ha ha ha…" Nghe mà chúng nhân đều thấy rợn hết cả người.

Lan Ba nói: "Phương đại nhân đợi thêm mấy ngày nữa rồi đi, tiểu thuyền đã chật khách rồi."

Phương Thiên Tùy đung đưa cây quạt, mỉm cười nói: "Bản quan chịu chật một chút cũng được…" Đột nhiên hắn gập mạnh cây quạt lại, trầm giọng nói: "Vị cô nương này không cần phải giấu ta, đây là Đại Uy Thiên Triêu hiệu, là con thuyền lớn nhất trong thuyền đội của Trịnh Hòa, chở được một vạn người, lẽ nào lại sợ có thêm vài người chúng ta? Không ngại nói thực cho cô nương biết, bản quan lần này có việc gấp phải ra biển, một là phải đến nhậm chức, lệnh của thiên tử, lời mời của vạn dân, đều không phải trò đùa con trẻ. Ngoài ra còn phải chở một số thổ sản của nghĩa phụ Đại học sĩ Nghiêm Tung Nghiêm đại nhân tặng về Hải Nam, đồ tuy không nhiều, nhưng là tấm lòng của nghĩa phụ đại nhân. Phương mỗ có quân mệnh, phụ mệnh tại thân, ngàn vạn lần không dám trễ nãi. Chỉ cần có thể đến Hải Nam an toàn, bản quan xin trả một vạn lượng bạch ngân để cảm tạ."

Đường Tụ Nhi ngắt lời nói: "Một vạn lượng thì đáng gì chứ?"

Cặp mắt nhỏ xíu của Phương Thiên Tùy híp lại thêm một chút: "Một vạn lượng lẽ nào còn ít?"

Đường Tụ Nhi "hứ" nhẹ một tiếng: "Số thổ sản đó của Phương đại nhân tính rẻ cũng phải bảy trăm vạn lượng trở lên. Nếu hành tung của đại nhân đây bị Oa khấu phát giác, tự nhiên sẽ là đa hung cát thiểu, nhưng nếu trước khi chúng động thủ mà đáp thuyền ra biển, may ra lại có thể thoát được kiếp nạn. Chuyện ngon ăn như vậy, một vạn lượng hình như là hơi ít thì phải?"

Phương Thiên Tùy chăm chú nhìn Đường Tụ Nhi, hàng lông mi dài khẽ động đậy, lạnh lùng nói: "Cô nương khẩu khí thật lớn. Có điều giả như bản quan cho cô nương biết, nếu bản quan không có trên thuyền, con thuyền này trong một tháng tới đừng hòng ra biển được, cô nương có tin hay không?"

Chúng nhân đều không khỏi trầm xuống. Bè đảng của Nghiêm Tung lũng loạn triều cương hơn hai mươi năm nay, bè cánh ở khắp thiên hạ, một Lưu gia cảng nhỏ bé sao có thể là ngoại lệ, nếu làm họ Phương này động nộ, Đại Uy Thiên Triêu hiệu chỉ sợ khó mà rời khỏi Lưu gia cảng này mất.

Đường Tụ Nhi cười lạnh nhìn ra ngoài cửa: "Giỏi thay một vị Phương đại nhân thủ đoạn hơn người, chỉ là cây lớn sắp đổ tới nơi rồi, không biết đám hầu tử hầu tôn trên đó còn phong quang được mấy ngày nữa?"

Phương Thiên Tùy sa sầm nét mặt, ánh mắt sắc như dao liếc sang phía Đường Tụ Nhi và Tạ Sam đứng cạnh nàng một lúc lâu, cuối cùng cười lên hăng hắc nói: "Được, cứ chờ mà xem! Dứt lời liền phất tay đi thẳng ra ngoài."

"Phương đại nhân xin dừng bước!" Trác Vương Tôn chợt lên tiếng: "Nếu Phương đại nhân muốn ngồi thuyền này ra biển cũng không phải không thể."

Phương Thiên Tùy quay đầu, trên mặt đã đổi một nụ cười giả lả: "Vị công tử này là…"

Trác Vương Tôn đáp: "Tại hạ Úc Thanh Dương."

Phương Thiên Tùy nghĩ ngợi giây lát, lấy tay gõ lên trán rồi kinh ngạc reo lên: "À, thì ra là công tử của Úc gia ở Giang Nam, nói ra thì chủ tọa ân sư của ta và lệnh tôn đại nhân đều là Trương thái phó, cũng có thể nói là có nghĩa đồng môn, Phương mỗ mặt dày gọi Úc công tử một tiếng thế điệt vậy. Có điều gần đây công sự bận rộng, hai nhà cũng sơ hốt qua lại, xin nhờ thế điệt trở về thay ta biểu thị tấm lòng này với lệnh tôn đại nhân."

Trác Vương Tôn cười nhạt nói: "Không dám." Kế đó liền quay sang hỏi Lan Ba: "Trên thuyền còn đủ phòng không?"

Lan Ba cung kính trả lời: "Trên thuyền tổng cộng có mười bốn gian phòng thượng đẳng, Thiên tự và Địa tự có ba phòng, Huyền tự và Hoàng tự có bốn phòng."

Trác Vương Tôn gật đầu: "Vậy phiền cô nương sắp xếp giúp."

Lan Ba cúi đầu nói: "Vâng. Úc công tử là thuyền chủ, mời người và hai vị tiểu thư hạ cố ở ba phòng chữ Thiên; Dương minh chủ cũng là quý khách của Lan Ba mời đến, mời ngài tới phòng chữ Địa số một; Lan Ba xin ở phòng chữ Huyền số một, cũng là gian phòng trước bình phong kia nếu trong hành trình mọi người cần gì, có thể tìm đến bất cứ lúc nào; nếu Đường tiểu thư và Tạ công tử cũng muốn cùng ra biển chuyến này, vậy thì hãy đến phòng chữ Huyền số ba và số bốn, hai phòng này ở sát cầu thang, đi ra sàn thuyền là tiện nhất; còn Phương đại nhân thì xin mời qua phòng chữ Hoàng số ba, bên cạnh có thang treo thông xuống lầu dưới, thủ hạ của ngài toàn bộ đều ở trong phòng nhị đẳng bên dưới."

"Lan Ba tiểu thư thật là người tỉ mỉ, cả kẻ lăn lộn nửa đời trên biển như ta đây cũng chưa chắc có thể chu đáo đến vậy đâu." Ngao Quảng cười hì hì chống trượng đi từ ngoài cửa vào: "Ta lớn tuổi rồi, cũng thích lúc nhàn rỗi có thể ra sàn thuyền hoạt động cho dãn gân cốt, xin tiểu thư sắp cho ta ở phòng chữ Hoàng số một bên cạnh cầu thang đi lên kia được không?"

Lan Ba khẽ chau mày hỏi: "Ông cũng đi ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!