Bọn Trác Vương Tôn mấy người vừa đặt chân lên con thuyền lớn kia, tiểu cô nương đã chạy tới, nộ khí bừng bừng nói: "Các người là ai, sao chẳng nói chẳng rằng gì mà đã lên thuyền của người ta vậy?"
Trác Vương Tôn mỉm cười: "Chúng ta là người muốn thuê thuyền ra biển."
Tiểu cô nương hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời nói: "Muộn rồi!"
Trác Vương Tôn hỏi: "Tại sao lại muộn?"
"Muộn tức là đã có người thuê mất rồi." Tiểu cô nương kia có chút đắc ý: "Nửa canh giờ trước, con thuyền này đã được một vị công tử thuê trọn rồi."
Đường Tụ Nhi đứng bên cạnh cướp lời: "Một mình y thuê cả con thuyền lớn thế này ư?"
Tiểu cô nương đảo mắt qua nhìn nàng, nói: "Người ta có tiền, không được à?"
Đường Tụ Nhi hừ một tiếng: "Chúng ta cũng muốn ra biển, y trả các ngươi bao nhiêu tiền, chúng ta sẽ trả gấp đôi."
Tiểu cô nương kia chun chun mũi, nói:"Ta sợ."
Đường Tụ Nhi ngạc nhiên: "Sợ cái gì? Sợ chúng ta không có tiền chắc?"
Tiểu cô nương lắc đầu: "Ta sợ các ngươi đánh không lại y."
Đường Tụ Nhi bật cười, quay đầu lại nói: "Biểu ca, tiểu cô nương này cũng thật lý thú. Chúng ta nhiều người như vậy mà nó còn sợ không đánh lại một người nữa."
Tiểu cô nương nói: "Có gì kì quái đâu? Chỉ sợ dưới gầm trời này đã không còn ai đánh lại y nữa rồi."
Đường Tụ Nhi bĩu môi: "Khẩu khí lớn nhỉ, chẳng lẽ chủ thuyền của ngươi là võ lâm minh chủ à?"
Tiểu cô nương lắc đầu: "Không phải."
Đường Tụ Nhi lại cười lạnh: "Không phải y thì lẽ nào là Trác Vương Tôn? – Là ta nói đến Hoa Âm các chủ Trác Vương Tôn?"
Tiểu cô nương lườm nàng một cái: "Sao mà ngươi ngu vậy, con thuyền này là của Dương minh chủ thuê chứ không phải của Dương minh chủ, nó là đồ cổ mà chủ nhân nhà ta vừa mua được đấy."
Đường Tụ Nhi đã sớm bừng bừng lửa giận, thấy tiểu cô nương nhoẻn cười xinh xắn, gương mặt ngây thơ tinh nghịch thì cũng không tiện phát tác, đành hậm hực truy vấn thêm một câu: "Đồ cổ gì chứ?"
Tiểu cô nương liền đáp: "Con thuyền này chính là thuyền của Tam Bảo thái giám trăm năm trước đã bảy lần đến Tây Dương, không phải đồ cổ thì là cái gì? Có điều nhìn mặt của cô chỉ e cũng không biết là nó cổ ở chỗ nào đâu. Con thuyền này sau khi từ An Tức trở về lần cuối cùng vẫn được Tư Lễ giám bảo quản, gần đây có người đề nghị sửa nó thành khách thuyền, lặp lại hành trình từ Lưu gia cảng đến An Tức, trùng hiện lại quốc uy thuở trước.
Đương kim Vạn tuế gia nhất thời hứng chí lên liền hạ chỉ điều con thuyền này từ Tư Lễ giám, chuyển tới Giang Tô. Dọc đường lại phát hiện ra vì để quá lâu không dùng, nên con thuyền đã tàn tạ nát bươm, đến được Lưu gia cảng thì đã chẳng hơn được một khúc gỗ mục là bao nhiêu. Muốn ra biển được thì phải tu sửa, nhưng món tiền này cả Tư Lễ giám lẫn huyện nha Lưu gia cảng đều không muốn bỏ ra. Vừa hay đúng lúc đó lại có người nói kế hoạch này không thực tế, chỉ tốn công của, nếu hoàng thượng cứ tiếp tục kiên trì, mười mấy vị văn thần sẽ tuẫn thân để can gián, vậy là một trường thịnh hội liền xẹp như bong bóng xì hơi. Tư Lễ giám và huyện nha Lưu gia cảng đều đang không biết đẩy củ khoai nóng này đi thế nào, thì chủ nhân nhà ta đã bỏ tiền vàng ra mua con thuyền này về, rồi lại tốn gấp mười lần tiền ấy mới tu sửa để có thể ra biển được đó."
Lúc này Ngao Quảng cũng chống quải trượng lên thuyền, nói: "Con thuyền này năm xưa được gọi là "Đại Uy Thiên Triều hiệu", đã từng ban bố quốc uy đi khắp bốn biển, mang về vô số châu báu dị bảo, tuy nói là giờ đây nó đã thành vật vô dụng, song nếu có người muốn mua, Tư Lễ giám và huyện nha cũng sẽ đòi một khoản lớn, chủ nhân của vị cô nương này không ngờ nói mua là mua ngay, lại còn bỏ tiền sửa chữa để ra biển… Hắc hắc, xem ra người có tiền càng lúc càng nhiều rồi."
Tiểu cô nương kia liền nói: "Biết được thì tốt, nói thực cho các vị biết, con thuyền này chủ nhân thích cho ai thuê thì cho, nếu có người nhà quê ngỡ rằng cầm vài đồng tiền đến là có thể đi khắp mọi nơi, xỉa ra ba văn tiền rồi nói "Ta có tiền" thì quả thực là đã tìm nhầm chỗ rồi đó."
Đường Tụ Nhi tức giận quát lên: "Ta thấy ngươi đang cố ý trả treo thì mới đúng, cho ai thuê mà chẳng là thuê, chẳng lẽ bạc của Dương minh chủ sáng hơn bạc của chúng ta chắc?"
Tiểu cô nương cười cười nói: "Vậy thì cũng không phải, chỉ là chủ nhân nhà ta lại cứ thích cho bậc cao thủ võ công cái thế thuê thuyền cơ. Nếu các vị không phục, hoàn toàn có thể tìm Dương minh chủ mà so tài cao thấp, đừng nói là có thể thắng được một chiêu nửa thức, cho dù có thể cùng Dương minh chủ Doãn Lữ bất phân thì chủ nhân nhà ta cũng nhất định sẽ vô cùng hoan nghênh."
Đường Tụ Nhi gắt giọng: "Cái gì mà cưỡi lừa với cả uống lừa, chủ nhân nhà ngươi thật lắm chuyện hết sức."(1)
Tiểu cô nương kia vỗ tay cười cười nói: "Ta biết ngay là sẽ có ngươi mắc bẫy mà, quả nhiên vị đại cô nương lắm tiền này đã chìa ngay cái xấu ra… Bá trọng chi gian kiến Doãn Lữ(2), đương nhiên là muốn nói công phu tương đương với Dương minh chủ rồi. Cái gì mà uống lừa với cưỡi lừa chứ, cái đó để lại cho cô nương làm đi."
Đường Tụ Nhi tức đến trắng bệch cả mặt, nhưng không nói được gì, chỉ biết quay đầu lại nhìn Tạ Sam hét lên: "Huynh ở bên cạnh người ta làm gì? Còn không mau đứng xa ra!"
Tạ Sam đã có kinh nghiệm một lần, vội vàng lủi thủi đứng qua một bên. Đường Tụ Nhi còn đang trợn mắt trừng trừng nhìn tiểu cô nương lanh lợi kia thì Trác Vương Tôn đã cười cười bảo: "Tại ha cũng luôn mong mỏi có được cơ hội này, chỉ là giờ thì hơi sớm một chút mà thôi."
Tiểu cô nương "hứ" một tiếng: "Đã không có tiền còn thích làm bộ anh hùng nữa!" Nói xong lại chỉ tay vào Trác Vương Tôn nói: "Thật không tài nào hiểu nổi, rõ ràng vị công tử này đã có thuyền, sao các người không tìm y mà cứ tìm ta vậy?"
Trác Vương Tôn cười nhẹ: "Con thuyền ấy ta không ngồi được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!