Chương 25: Hiến kế

Hồ Tử Thất khẽ cười, kéo chăn lên cho hắn.

Gió lạnh từ chỗ chăn bị hất lên thổi vào, khiến Minh Tiên Tuyết lạnh run lên một chút.

Hồ Tử Thất nắm lấy tay hắn, nhanh chóng, lẹ làng như con cáo bắt được thỏ.

Minh Tiên Tuyết giống như thỏ vậy, không thể trốn thoát.

Hồ Tử Thất nắm lấy tay hắn, nói: "Tội nghiệp, lạnh như vậy."

Rồi y lại đưa tay chạm vào trán trắng ngần của Minh Tiên Tuyết: "Cái trán này lại nóng như thể có thể nướng bánh."

Minh Tiên Tuyết theo bản năng cười: "Thế thì tốt quá, mang ra sưởi tay, cũng đỡ mất công lấy bình sưởi."

"Bình sưởi gì chứ, ta là yêu quái trên núi không biết làm những thứ tinh xảo như vậy." Hồ Tử Thất nói, gần sát lại Minh Tiên Tuyết, hơi thở như lan như nhục quế phả vào má hắn, khiến hắn đang nóng bừng cảm thấy một luồng mát lạnh.

Minh Tiên Tuyết vốn không thích người khác lại gần.

Nhưng lúc này Minh Tiên Tuyết lại nghĩ: Ta không ghét y.

Hồ Tử Thất cười nói: "Yêu quái thuộc lửa, rất có khả năng sinh nhiệt, ta sưởi chăn cho ngươi, hiệu quả hơn cả bà mối một trăm lần."

Nghe vậy, Minh Tiên Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt chợt trở nên sáng suốt: "Như vậy không hợp lý."

Hồ Tử Thất cười nói: "Trước đây, ngươi không nói nhìn ta cũng giống như nhìn xương trắng sao? Ta sưởi chăn cho ngươi, có gì không hợp lý?"

"Cùng chung chăn với xương trắng, ngươi cho là hợp lý sao?" Minh Tiên Tuyết đáp.

Hồ Tử Thất cười: "Công tử đang đùa sao?"

"Đương nhiên là đùa." Minh Tiên Tuyết trong ánh mắt hiếm khi có chút trêu chọc, yên lặng nhìn Hồ Tử Thất một lúc.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Hồ Tử Thất bị nhìn chỉ một cái, lại như bị chạm đến da thịt, chợt có cảm giác run nhẹ.

Minh Tiên Tuyết sau đó lên tiếng: "Người như ngươi, nếu nằm trên giường ta, ngày mai Bảo Thư thấy được, chắc không tốt đâu."

"Công tử tuyết đang tự rước lấy phiền phức." Hồ Tử Thất nói, "Người trong sạch sẽ tự thanh minh."

Minh Tiên Tuyết lại nói: "Ngươi biết ta thích tạo tiếng tăm."

Hồ Tử Thất nhất thời không biết nói gì.

Một lúc sau, y bật cười: "Công tử lúc nào cũng bộ dạng như tiên nhân, miệng nói về mỹ nhân xương trắng, phú quý mây trôi, cuối cùng lại tự xưng thích tạo tiếng tăm? Thật thú vị."

Minh Tiên Tuyết khẽ nheo mắt, như đột nhiên hơi đau đầu, nhíu mày, sau đó lại lấy lại tinh thần, mỉm cười như cơn gió xuân: "Tiểu Thất đã quen biết ta lâu như vậy, chắc hẳn đã hiểu tính ta. Ta còn gì để giấu ngươi?"

Trước đây, khi Hồ Tử Thất nói về câu "Trong cửa sổ lá rụng, ngoài rèm cách đom đóm", Minh Tiên Tuyết cũng chỉ nửa tin nửa ngờ.

Dù có tin rằng đã từng có duyên với Hồ Tử Thất, cũng chỉ coi đó là tình cờ gặp ở sau núi quốc sự.

Hôm nay nghe giọng hát của Hồ Tử Thất, mới bỗng nhận ra, Hồ Tử Thất đã đồng hành bên mình từ thuở nhỏ lâu như vậy, theo cách kín đáo, dịu dàng và quái dị.

Hồ Tử Thất cười khúc khích, đặt tay lên thắt lưng mình nhẹ nhàng cởi bỏ.

Đây không phải là lần đầu Hồ Tử Thất cởi áo trước mặt Minh Tiên Tuyết.

Rõ ràng lần đầu tiên Hồ Tử Thất biến thành người, đêm thăm Minh Tiên Tuyết, y cũng đã chủ động cởi bỏ y phục.

Khi đó, Minh Tiên Tuyết không hề chuyển mắt, rất thành thật nhìn y, bằng ánh mắt như thật sự đang nhìn một con hồ ly, không vui không buồn, không tình không dục, chỉ là nhìn mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!