Chương 49: Thế Giới Trắng Đen

Cố Lạc mở miệng nói: "Lớp trưởng, tôi đi cùng Nhiễm Kỳ đến phòng Y tế."

"Vậy đi." Lớp trưởng nhức đầu phẩy tay, để cậu ta nhanh dẫn Nhiễm Kỳ rời đi.

Nhiễm Kỳ bèn dưới sự dìu đỡ của Cố Lạc, ra khỏi nhà thi đấu, hướng đến phòng Y tế.

"Nhiễm Nhiễm, cậu không sao chứ?" Đến khi xung quanh không còn ai, Cố Lạc hạ giọng hỏi nhỏ.

Vừa rồi Trương Thước huých mạnh như vậy, thể chất Nhiễm Kỳ tệ hơn gã quá nhiều, Cố Lạc không kiềm được có hơi lo.

"Không sao, chỉ đau có xíu thôi, nếu bị gì thật, chắc chắn tớ sẽ không tha gã dễ thế đâu." Nhiễm Kỳ vừa nãy có bóp vai rồi, xác nhận xương mình không bị gì, cùng lắm là xước ngoài da.

"Vậy là tốt rồi." Cố Lạc nhẹ thở ra, "Cơ mà vẫn nên đến phòng Y tế xem sao đã."

"Ừ."

Đã diễn rồi thì diễn cho trót, nếu họ đã bảo lớp trưởng là muốn đến phòng Y tế, thì kiểu gì cũng không thể không đi, chẳng may thầy giáo chợt nổi ý nghĩ, đến phòng Y tế tìm giáo y để xác minh thì phiền to.

Giờ là thời gian đi học, giáo y đương nhiên là ở trong văn phòng, sau khi thấy Cố Lạc dìu Nhiễm Kỳ đi vào, lập tức vội vã đứng dậy: "Thế này là sao vậy?"

"Bị huých một cái." Nhiễm Kỳ mở miệng nói, "Chắc không sao đâu, chỉ hơi đau thôi ạ."

"Có sao hay không không do em quyết định." Giáo y bày vẻ nghiêm túc. Ông rất có ấn tượng với Nhiễm Kỳ, dù sao thì Nhiễm Kỳ sở hữu một khuôn mặt đẹp đẽ khiến người ta không dễ quên nổi, vả lại sinh viên có tư chất song E trong trường bọn họ cũng chỉ có mình cậu, càng khỏi phải nói bố cậu là Nhiễm Thiệu Quân còn âm thầm chào hỏi một lượt tất cả các giáo viên, nhờ trông nom Nhiễm Kỳ hơn chút.

Người khác bị huých một cái, có lẽ cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm không đáng cân nhắc, nhưng nếu là Nhiễm Kỳ, lại là chuyện không lớn cũng chẳng nhỏ. Dẫu sao trường có quá nhiều sinh viên với thể chất mạnh mẽ, kẻ có thể chất đạt tới cấp S, có thể chịu đựng trọng lượng trên 1 tấn, thậm chí có thể lên đến mức đao thương bất nhập trong khoảng thời gian ngắn. Nếu Nhiễm Kỳ với thể chất cấp E bị một sinh viên có thể chất cấp S va phải, vậy thì thương gân động cốt chính là lẽ dĩ nhiên.

"Vén quần áo lên để thầy xem nào."

Nhiễm Kỳ cởi khóa kéo đồng phục, vạch phần vai phải bị huých ra, trên làn da trắng như tuyết, mảng bầm xanh tím ấy thoạt trông đặc biệt nổi bật.

Giáo y cau mày, duỗi tay nhấn nhẹ vết thương của cậu, thấy Nhiễm Kỳ chỉ hơi nhíu mày, không tỏ vẻ đau quá mức, bấy giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Hẳn chỉ bầm tím thôi, có điều để đề phòng, vẫn nên cẩn thận kiểm tra qua đã." Giáo y mở thiết bị kiểm đo trí năng, bật chế độ Rà quét toàn thân. Thứ này còn pro hơn cả tia X rồi cộng hưởng từ hạt nhân gì gì đó, chỉ cần năm giây, là có thể quét hết từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, cả trạng thái từng phần nội tạng hay mạch máu của người được kiểm tra đo lường, đồng thời hiện lên kết quả bằng chế độ 3D.

May mà vai Nhiễm Kỳ trừ bị xuất huyết dưới da, thì không còn vấn đề gì khác. Song nếu xem xét kĩ, thì vẫn có thể chú ý thấy trên phần xương chân và gáy Nhiễm Kỳ đều có vài miệng vết thương không quá rõ, đó là dấu vết từ sau lần nguyên chủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước kia.

"Không sao, xịt chút thuốc là ổn rồi, em về nghỉ ngơi một lúc cho tốt là được." Giáo y nói rồi lấy ra một cái bình xịt thuốc giảm đau tiêu bầm, xịt một đống lên vai Nhiễm Kỳ, kế đó liền thấy vết bầm ở miệng vết thương của cậu dần biến mất với tốc độ mắt thường cũng thấy được.

Nhiễm Kỳ cử động cánh tay, không cảm thấy đau tẹo nào, bèn đứng dậy cảm ơn giáo y: "Vâng, em cảm ơn thầy ạ."

"Khỏi đi, về sau lúc đi đường thì chú ý một chút là được."

Nếu giáo y đã dặn cậu về nghỉ ngơi cho tốt, vậy tất nhiên cậu phải tuân thủ lời dặn của bác sĩ rồi.

Vì thế cậu về phòng ngủ, chui vào khoang trò chơi "nghỉ ngơi cho tốt" thôi.

******

Đám Dạ Kiêu đang luyện cấp ở Dã ngoại, khi thấy Nhiễm Kỳ cùng Cố Lạc online, đều không nhịn được đăng một chuỗi dấu chấm hỏi trên Kênh Đội ngũ.

Truy Hồn thắc mắc: "Nhiễm ca, Coca, chẳng phải các cậu đi xem đấu đối kháng trong trường à? Sao về nhanh thế?"

"Có gì hay ho đâu, bèn thừa dịp chuồn về thôi." Nhiễm Kỳ lấy đại một cái cớ, không muốn kể lại câu chuyện bực mình vừa xảy ra.

"Ha ha ha, đấy là vì người của trường các cậu quá gà, nên trận đấu mới không đáng xem như vậy, đợi lúc đấu khu vực mà xem, để các cậu thấy thế nào là "cao thủ"!" Truy Hồn cười to, trong giọng mang theo sự kiêu ngạo rõ ràng.

Dù Trương Thước ra biên trong đấu đối kháng thì sao? Tụi Dạ Kiêu mạnh như vậy, đến lúc đó thế nào cũng sẽ dạy Trương Thước làm người trên sàn đấu nhỉ?

Tưởng tượng như vậy, tự nhiên lại hơi mong đợi đến Thi đấu khu vực rồi đó!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!