Chương 20: Nhiệm vụ ẩn (Sửa)

Tốc độ hành động của đám Lính Xương Khô không nhanh, nhưng sát thương vật lý rất cao, ngay cả khi đã giảm cảm giác đau đớn xuống, lúc bị chém trúng vẫn sẽ cảm thấy không quá dễ chịu.

Dạ Kiêu dẫn theo Nhiễm Kỳ, vừa nhanh chóng di động, vừa chờ cơ hội tấn công. Chỗ này chỉ có hai người là anh và Nhiễm Kỳ, cấp bậc quái vật cũng đã tăng, không thể diệt quái như trước đó, bọn họ chỉ có thể nhờ đấu pháp thả diều viễn trình, chậm chạp giết chết từng đám Lính Xương Khô.

Nhiễm Kỳ cũng không nhàn rỗi, vừa bơm máu cho Dạ Kiêu, vừa thường xuyên ló đầu ra từ đằng sau anh, dùng pháp trượng gõ mấy nhát vào mấy con quái nhỏ tiếp cận. Tuy cậu không có mấy kĩ năng tấn công, nhưng Công kích cơ bản chồng lên với thuộc tính, một cái gõ của pháp trượng cũng vẫn có thể đập tụt không ít máu của quái nhỏ.

Hai người hợp sức tấn công, cuối cùng cũng tiêu diệt sạch sẽ đám Lính Xương Khô trong mộ thất kia, tiếp đó nên thu chiến lợi phẩm rồi.

Nhiễm Kỳ sung sướng chạy chậm đi nhặt vàng bạc châu báu trên đất, song khi tay cậu xuyên qua chúng, nụ cười lập tức cứng đờ.

"Hì hì." Lần này người không nhịn cười được biến thành Dạ Kiêu.

Nhiễm Kỳ gục mặt quay qua, ném ánh mắt u oán về phía Dạ Kiêu.

Dạ Kiêu cười khuyên nhủ, "Rồi, cậu còn không biết cái sự keo kiệt của trò chơi là thế nào à? Sao có thể cho cậu một kho đầy bảo bối được, đặt đây chắc chắn là để lừa người thôi, phải đánh bại BOSS thì chúng ta mới có được bảo bối thật sự."

Trong lòng Nhiễm Kỳ thật ra cũng biết quy luật này, nhưng không thử lại cứ cảm thấy không cam lòng, cậu giận hờn lườm đống châu báu trên mặt đất, bấy giờ mới về bên người Dạ Kiêu.

Hai người lại đi tiếp, đến trước cái quách kia, giây sau cả hai lập tức không cử động được. Sau rồi mắt hoa lên, cả hai cuối cùng bị ném vào một khung cảnh khác, thi hài khắp chung quanh, nhìn qua có vẻ là một chiến trường.

Nhiễm Kỳ phản ứng lại rất nhanh, chắc là bọn họ bị kéo vào trong ảo cảnh.

Một đám Lính Xương Khô bốc khí đen cả người dưới sự chỉ huy của một Pháp sư mặc áo đen đeo mặt nạ đen, đang chiến đấu với một con Cự long màu xanh lam.

Miệng Cự long có thể phun ra Cầu Sét, bốn móng vuốt cũng được hồ quang xanh lam vây quanh, thoạt nhìn nó hẳn là một con Rồng Sấm. Sức tấn công của sấm sét cực mạnh, có thể cho nổ tung Lính Xương Khô dễ như bỡn, nhưng số lượng Lính Xương Khô lại thật sự quá nhiều. Rồng Sấm rốt cuộc không thể tiêu diệt hết, trên người nó đã chồng chất vết thương, miệng vết thương liên tục trào ra máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất dưới chân nó.

Một thiếu nữ mặc áo choàng Pháp sư màu trắng đứng phía sau Cự long, nhắm mắt cầu nguyện, ánh sáng trắng thánh khiết rơi lên người Cự long, cầm máu cho nó, nhưng lại không làm gì được khí đen vờn quanh miệng vết thương của nó.

Rốt cuộc, dưới sự tấn công gần như liều mạng của Cự long, toàn bộ quân đoàn của Pháp sư Vong Linh áo đen bị huỷ diệt, mà Pháp sư áo đen và Cự long bị trọng thương không cử động nổi, thiếu nữ cũng vì hao hết pháp lực, mất đi năng lực hành động.

Lúc này, Pháp sư áo đen và thiếu nữ bào trắng đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

Pháp sư áo đen: "Nhà thám hiểm tôn quý à, xin hãy giúp ta, ta sẽ tặng các ngươi sức mạnh vĩnh sinh bất diệt (-> sống mãi không chết/năng lực bất tử không bao giờ mất đi)."

Thiếu nữ bào trắng: "Nhà thám hiểm dũng cảm, xin hãy trợ giúp chúng ta đánh bại sự xâm lược của Vong Linh Hắc Ám, Quang Minh sẽ vĩnh viễn làm bạn với các ngươi."

Đây rõ ràng là đề bài lựa chọn, hai người họ có thể chọn giúp đỡ hoặc Hắc Ám hoặc Quang Minh.

Cái này còn cần chọn à? Lời kia của Pháp sư áo đen nghe cứ như đa

-cấp

-tẩy

-não ấy, không đáng tin chút nào, nếu bọn họ là dũng giả, vậy tất nhiên nên đứng về phía Quang Minh rồi.

Nhiễm Kỳ và Dạ Kiêu liếc nhau, đồng thời hành động.

Nhiễm Kỳ trực tiếp ném hết Thuật Trị Liệu, Thuật Hồi Phục, Thuật Tinh Lọc lên người Cự long. Cự long không bị chảy máu nữa, khí đen tựa dòi trong xương kia cũng tan thành mây khói, nhìn thấy vậy, thiếu nữ lập tức vui mừng quá đỗi mà bật khóc.

Mà Dạ Kiêu thì lại phát động tấn công với Pháp sư áo đen, Cầu Lửa cực lớn không hề nể nang đập hết lên người gã.

"Các ngươi sẽ phải trả giá lớn cho chuyện này!" Pháp sư áo đen phun một ngụm máu đen, miệng gào thét không cam lòng, hai mắt đỏ quạch lên. Tiếp đó, thân thể gã chợt nổ tung, một cụm khói đen chui ra từ trong đó, rồi lao về phía Dạ Kiêu và Nhiễm Kỳ bằng tốc độ khiến người ta kinh sợ.

"Cẩn thận!" Thiếu nữ lớn tiếng cảnh báo.

Cùng lúc nàng lên tiếng, Dạ Kiêu lập tức kéo Nhiễm Kỳ ra đằng sau trước tiên, song chính anh lại bị khói đen bủa vây. Khói đen không hình không dạng, dù Dạ Kiêu có lợi hại đến đâu cũng không phản kích được.

Khói đen ồ ạt chui vào miệng mũi Dạ Kiêu, sau đó nhanh chóng mất tăm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!