Một ngày nọ, Lý Tử Khiêm từ bên ngoài trở về nhìn thấy Bạch Tiểu Hồ nằm trên giường nhăn mặt, có vẻ rất khó chịu.
Lý Tử Khiêm nhíu mày lo lắng hỏi: Tiểu Hồ bị sao vậy?
Bạch Tiểu Hồ mơ màng mở mắt ra, ấp úng trả lời: Trúng thực.
Ăn phải cái gì rồi? Lý Tử Khiêm vội ôm y lên:
"Đi, ta đưa ngươi tới chỗ lang trung."
Hắn ôm Tiểu Hồ đi hai bước chợt dừng lại, nhìn y nói:
"Ngươi là yêu, chẳng biết lang trung kia bắt mạch có nhận ra không nữa."
"Lang trung là cái gì?"
Tiểu hồ ly hỏi:
"Có giống đạo sĩ không?"
Không giống.
"Gia gia nói chỉ cần không phải đạo sĩ thì không sợ."
Vậy thì tốt rồi. Nói xong hắn ôm tiểu hồ ly đến y quán.
Lão lang trung vuốt râu bắt mạch cho tiểu hồ ly, khi thì nhíu mày, khi thì lông mày giãn ra, khi thì nheo mắt, khi thì trợn trừng.
Lý Tử Khiêm nhíu mày nhìn vẻ mặt lão lang trung, tim nhảy vọt lên tới cổ.
Lão lang trung bắt mạch rồi hỏi triệu chứng, sau đó mới nâng bút kê đơn thuốc.
Lý Tử Khiêm hỏi:
"Đại phu, Tiểu Hồ mắc bệnh gì vậy?"
Lão lang trung đáp:
"Ăn nhiều quá chướng bụng thôi."
Lý Tử Khiêm: ......
Khứu giác tiểu hồ ly rất nhạy, cả phòng toàn mùi thuốc nhưng y chẳng những không ghét mà còn thấy rất thơm.
Y thèm thuồng muốn nếm thử hương vị của những dược liệu này.
Thế là trong lúc lão lang trung và Lý Tử Khiêm nói chuyện, tiểu hồ ly bắt đầu nếm dược liệu.
Í, cái này đắng ghê.
Ọe, cái này dở quá.
A, cái này chua lét.
Chẹp, cái này thật kỳ quái.
Ồ, cái này ngon nè.
Tiểu Hồ, đi thôi. Lý Tử Khiêm gọi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!