Tiểu hồ ly mờ mịt nhìn Lý Tử Khiêm, rụt rè hỏi: Yêu cầu gì?
Lý Tử Khiêm suy nghĩ một lát rồi dịu dàng nói:
"Ngươi phải nói ta biết nuôi ngươi như thế nào?"
Lần này tiểu hồ ly càng mờ mịt hơn, ngây ngốc nhìn Lý Tử Khiêm, miệng nhỏ hé ra.
Nửa ngày sau mới dè dặt hỏi: Ngươi muốn nuôi ta?
Lý Tử Khiêm gật đầu.
A?! Tiểu hồ ly mừng rỡ reo lên: Ngươi thật tốt.
Lý Tử Khiêm híp mắt cười.
Tiểu hồ ly cũng híp mắt cười.
Thế là tiểu hồ ly được thiếu gia tuấn mỹ của mình nhận nuôi.
Lý Tử Khiêm ôm tiểu hồ ly ngồi trên ghế hỏi:
"Ta phải nuôi ngươi thế nào đây? Hồ ly các ngươi ăn gì?" Hắn nghĩ ngợi rồi nói tiếp:
"Ngươi không phải hồ ly bình thường mà là tiểu hồ yêu, hồ yêu ăn gì?"
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì, hoảng sợ hỏi:
"Ăn tinh khí con người sao?"
Tiểu hồ ly ngơ ngác mở to mắt nhìn, lỗ tai giật giật:
"Đó là cái gì? Tinh khí con người?"
Lý Tử Khiêm nhìn y, nghĩ thầm xem ra mình nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là một con hồ ly vô hại mà thôi.
Hắn đưa tay chọt tai tiểu hồ ly, y bị nhột giật giật lỗ tai.
Lý Tử Khiêm hỏi:
"Có phải ta ăn gì thì ngươi ăn nấy không?"
Ừ. Tiểu hồ ly gật đầu cười.
Lý Tử Khiêm nhủ thầm: Dễ nuôi, tốt lắm.
Lại hỏi: Ngươi tên gì?
Tiểu hồ ly đáp: Bạch Tiểu Hồ.
Lý Tử Khiêm lặp lại:
"Bạch Tiểu Hồ. Tên rất hay, cũng dễ nhớ nữa."
Tiểu hồ ly híp mắt cười, sau đó cúi đầu duỗi chân trước ôm một ngón tay của Lý Tử Khiêm.
Lý Tử Khiêm nhìn y, hơi nhíu mày.
Móng vuốt tiểu hồ ly ôm ngón tay hắn, lông xù mang đến cảm giác nhột nhột.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!