Chương 60: Cuồng loạn

Lúc Hồ Linh và Hồ Liễu gõ cửa Tử gia thì kinh ngạc phát hiện người mở cửa là Tuyết nhi, thế nhưng cũng không thấy bóng dáng Tử Phong Ngưng đâu.

Tuyết nhi thấy hai người thì rõ ràng giật mình, mái tóc dài xoã tung rối loạn, nhẹ giọng hỏi: "Hai người, sao hai người lại tới đây?"

Hồ Linh và Hồ Liễu vốn một bụng đầy lửa giận thấy bộ dáng hiện tại của Tuyết nhi, lửa giận liền vụt tắt, lòng lại nhói đau.

Hai gò má vốn trắng hơn người thường của Tuyết nhi giờ phút này tái nhợt mỏng manh như tờ giấy trắng, đôi mắt sáng ngời cũng bởi khóc nhiều mà sưng đỏ, thành một cái bọng, đôi môi mềm mại không biết vì sao lại tụ máu sưng lên, quần áo hỗn độn, bộ ngực sữa để trần một nửa. Nhìn ánh mắt nghi ngờ của hai người, Tuyết nhi vẻ mặt bối rối, cúi đầu né tránh, không dám đối mặt.

Sau khi Tuyết nhi và Tử Phong Ngưng về nhà, Tử Phong Ngưng lập tức lấy một chai rượu nồng độ cao điên cuồng phát tiết, hết ly này tới ly khác nốc cạn. Dần dần thần trí có chút không rõ, Tuyết nhi vẫn cẩn thận ngồi canh chừng cô, trong mắt dày đặc nỗi đau lòng khó có thể che dấu khiến tinh thần Tử Phong Ngưng hốt hoảng, trong phút rối loạn coi Tuyết nhi là Y Lãnh Y. Tử Phong Ngưng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, dùng sức kiềm chặt cổ tay Tuyết nhi, không để ý tới sự giãy dụa nho nhỏ của nàng, tuỳ tiện hôn lung tung. Tuyết nhi không dám né tránh, chỉ có thể yên lặng rơi lệ.

Mùi vị nước mắt chảy vào miệng, Tử Phong Ngưng hơi thanh tỉnh, lui lại vài bước, dùng sức mở to mắt, nhận ra là Tuyết nhi rồi lại vẫn không biết hối cải, không chỉ chửi ầm lên mà còn oán hận đổ thừa Tuyết nhi căn bản không dùng hết toàn lực để đối phó Hồ Mộ Y. Xả giận xong, Tử Phong Ngưng suy yếu ngồi trên mặt đất, như cũ cầm bình rượu bên cạnh cứ thế dốc vào miệng mình.

Tuyết nhi cắn môi dưới, bất chấp tất cả giữ chặt bình rượu, Tử Phong Ngưng giận dữ liền đẩy nàng một cái, khập khiễng chạy ra ngoài, bỏ mặc Tuyết nhi một mình ở lại khóc.

Tử Phong Ngưng nói đúng, Tuyết nhi cũng không dùng toàn lực để đối phó Hồ Mộ Y, đó là bởi vì khi Hồ Mộ Y cố ý tới gần nàng, khí tức có phần tương tự Hồ Liễu và Hồ Linh. Tuyết nhi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn gương mặt Hồ Mộ Y, quả nhiên, hương vị mị hoặc lòng người nơi ánh mắt đôi mày kia có cảm giác cực kỳ giống khi Hồ Liễu dùng mị công khiêu khích Vị Ương. Thế này Tuyết nhi mới nhớ lại Hồ Liễu từng viết thư nói cho nàng biết trong nhà còn có một muội muội không nghe lời, thế là lòng liền hiểu rõ.

Căn bản Tuyết nhi không muốn động thủ với Hồ Mộ Y, nhưng khi nàng thấy Tử Phong Ngưng bị Hồng nhi đá bị thương, cuối cùng không nhịn được lửa giận trong lòng, dùng bảy phần công lực.

Nàng không hề nghĩ rằng hoả hồ dĩ nhiên chưa bao giờ trải qua huấn luyện gì, chỉ càn quấy đạp mấy cái, không có gì đáng nói. Nếu không phải bởi Liễu nhi và Linh nhi thì Tuyết nhi có thể huỷ đạo hạnh của Hồ Mộ Y ngay lúc ấy, khiến nàng không thể biến thành người được nữa. Nhưng Tuyết nhi không thể, nàng không thể cô phụ ân tình của mỗ mỗ, càng không thể cô phụ tình cảm của tỷ muội Hồ Liễu và Hồ Linh, và chủ yếu là Tuyết nhi có tư tâm.

Nàng yêu Tử Phong Ngưng, cũng mong muốn có được tình yêu của người kia. Nàng sợ, sợ nếu không có Hồ Mộ Y thì Y Lãnh Y sẽ lại đến tìm Tử Phong Ngưng……

Hồ Liễu không chớp mắt nhìn chằm chằm Tuyết nhi. Biểu tình ảm đạm kia bị nàng thu hết vào mắt, thật lâu sau, Hồ Liễu thở dài: "Tuyết nhi, ngươi xuống núi khi nào?"

Tuyết nhi nhìn nàng, nhỏ giọng trả lời: "Một tuần trước."

"Vì báo ân?"

"Phải."

"Tử Phong Ngưng chính là ân nhân của ngươi?"

"Ừ……" Nhắc tới người kia, Tuyết nhi cúi đầu, ánh mắt lại có chút ướt át.

Hồ Liễu thở dài lắc đầu. Tuyết nhi đau lòng, rồi vẻ mặt thất vọng của nàng đã chứng minh một sự thật mà nàng không muốn đối mặt. Nàng không ngờ Tuyết nhi dĩ nhiên lại động lòng phàm nhanh như vậy, nếu không phải như thế, thì một Tuyết nhi thiện lương sao có thể chỉ bởi báo ân mà ra tay độc ác với Hồng nhi như vậy? Nàng và Tử Phong Ngưng —

"Tuyết nhi, ngươi theo ta trở về đi."

Hồ Linh luôn đứng bên cạnh Tuyết nhi không lên tiếng đột nhiên mở miệng, nàng không thể trơ mắt nhìn Tuyết nhi cứ trầm luân thế được. Tử Phong Ngưng quá mức phức tạp với một người không biết lòng người hiểm ác như nàng. Hồ Linh không muốn nhìn thấy Tuyết nhi lại bị tổn thương nữa. Hai người mới ở bên nhau vài ngày mà đã xảy ra chuyện kinh tâm động phách như vậy, nếu bất chấp mà tới với nhau, với tính tình bá đạo kia của Tử Phong Ngưng thì chắc chắn sẽ khiến Tuyết nhi tổn thương vô cùng sâu sắc.

Tuyết nhi nghe xong dùng sức lắc đầu, nghẹn ngào nói nhỏ: "Không, ta đã nói ta muốn ở bên nàng……."

"Tuyết nhi, ngươi tỉnh lại đi! Tử Phong Ngưng chẳng qua chỉ coi ngươi như công cụ để trả thù mà thôi!" Hồ Liễu siết chặt nắm tay lớn tiếng khiển trách. Tuyết nhi vốn thông minh sao có thể hồ đồ như vậy, nàng không tin Tuyết nhi lại không nhìn ra ý đồ của Tử Phong Ngưng. Tuyết nhi là Thiên Sơn tuyết hồ, trải qua gió tuyết tôi luyện, có một viên "linh lung thất khiếu tâm", nhạy bén dị thường với bất luận kẻ nào hay việc gì.

Mặc dù không trải qua sự tôi luyện trong cuộc sống, nhưng sao nàng có thể không biết được Tử Phong Ngưng làm vậy rốt cuộc là vì lý do gì.

Tuyết nhi nhìn Hồ Liễu, ánh mắt đầy đau xót. Nàng cũng muốn buông tay, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tử Phong Ngưng rơi lệ kia, Tuyết nhi liền biết mình không buông được. Những lúc ấy, gương mặt ngây thơ chất phác cùng giọng nói non nớt ngô nghê của Tử Phong Ngưng ngày trước liền hiện lên trong đầu: "Tuyết nhi, sau khi Phong nhi lớn lên sẽ bảo vệ ngươi, tuyệt đối không để bất luận kẻ nào bắt nạt ngươi!"

Giờ đây, hai người gặp lại nhau, nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Phong Ngưng thương tâm, trầm luân, sa đoạ. Tuyết nhi đau lòng đến cực điểm lại không thể nề hà, mình không phải người kia, không thể hiểu rõ được nỗi đau trong lòng cô. Cứ để thế này đi, ít nhất vẫn để ta ở bên người ấy……

"Tuyết nhi, ngươi thật sự không đi cùng chúng ta?" Sắc mặt Hồ Liễu đã cực kỳ không tốt, đợi thật lâu vẫn không thấy Tuyết nhi trả lời liền cắn răng một cái, kiên quyết nói: "Được, ngươi không đi! Không đi ta tìm mỗ mỗ, để mỗ mỗ tới khuyên ngươi!"

"Đừng –" Tuyết nhi kéo tay áo Hồ Liễu, ngửa khuôn mặt tràn đầy nước mắt nhìn nàng khẩn cầu. Không thể, không thể để mỗ mỗ nhìn thấy bộ dáng này của mình.

Hồ Liễu thấy nàng khóc mà đau lòng, phất tay áo ôm thân mình run run của nàng vào lòng, vỗ nhẹ, nước mắt cũng theo hai má lăn dài. Hồ Linh đứng một bên không nói, nhưng mắt cũng tràn đầy lệ.

Tuyết nhi, ngươi còn như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ thương tích đầy mình……

Tiễn Hồ Liễu cùng Hồ Linh đi rồi, Tuyết nhi đơn giản rửa mặt, đóng cửa lại rồi lần theo khí tức Tử Phong Ngưng đi tìm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!