"Mỗ mỗ, người nói xem, sao người lớn lên lại xinh đẹp đến vậy chứ, dù có nói là Hằng Nga có hạ phàm thì cũng không đủ để diễn tả hết được sắc đẹp của người!"
"Không dám nhận."
"Làm nữ nhân ấy à, nếu không xinh đẹp thì còn có khí chất, mỗ mỗ người không ngờ lại có cả hai! Thật sự khiến người ta ghen tị chết mất!"
"Cảm ơn."
"Chậc chậc, mỹ nữ này ah, nhìn sao cũng thấy đẹp, xem chừng mỗ mỗ người dù có đánh rắm cũng có thể mê đảo chúng sinh!"
"……"
"Aish, phỏng chừng nhân gian mà có một nữ nhân xinh đẹp như mỗ mỗ thì chắc phải gọi là gay!"
"……"
Mới sáng sớm, tiểu hồng hồ liền như thể ăn phải thuốc chuột, lắc mông đi theo mỗ mỗ, hết trước lại sau làm nũng, mà mục đích cũng chỉ có một, khiến mỗ mỗ trả lại nội đan cho nó. Hồng nhi nghĩ tốt rồi, thật vất vả Y Y mới tha thứ cho nó, mà lo lắng thương thế trên người Hồng nhi cho nên không xuống núi sớm được. Ở ngay chính địa bàn của mình, nàng phải nắm chặt thời cơ, mau biến trở lại hình người để thân thiết thân thiết một phen với Y Y.
Hình dạng hiện tại thực không tiện, thân thể lẫn miệng đầy lông, ai mà muốn chứ.
Trải qua thời gian dài quan sát, Hồng nhi cũng phát hiện ra quy luật, chỉ cần nó ở bộ dáng tiểu hồng hồ, Y Y đối với nó trừ tình thương của người mẹ ra thì không còn tình cảm nào khác, điều này vừa khiến nó vui sướng cực kỳ mà lại cũng có chút căm tức, thế nào thì nó cũng không thể cứ như vậy mà làm thành loạn luân nhân – thú chứ.
Mỗ mỗ ngồi trên ghế đá, chuyên tâm vỗ vỗ mặt nạ da người trên mặt mình, căn bản không thèm nghe mấy lời vô nghĩa của Hồng nhi. Lòng thầm cảm thán, con người ah, chính là không thể chịu nổi việc già đi. Nhớ rõ cách đây một trăm năm, làn da nàng trắng nõn mịn màng như nước, nam nhân thấy liền nước miếng chảy dài ba thước, mà nữ nhân thấy liền đố kỵ đến mắt hoá thành hình hoa đào, mà lúc này thì, mình đã biến thành lão bà nhìn thấy một lần không muốn liếc thêm lần hai.
Mỗ mỗ híp mắt liếc tiểu hồng hồ đứng le lưỡi bên cạnh, không nói gì. Nàng sao lại không biết nó có chủ ý gì chứ.
Aish, thật đúng là gia môn bất hạnh mà, nàng dĩ nhiên lại nuôi dưỡng ra một con sắc hồ chỉ biết hướng cánh tay ra ngoài, tim phổi đều bị Y Lãnh Y trộm mất như thế này. Ngươi xem nó xem, hôm qua vừa tỉnh lại liền cậy mạnh nổi bão với mình để che chở Y Lãnh Y, cuối cùng liền té xỉu trên ngực mình. Hôm nay lại thế này! Vết thương trên người vừa ngừng chảy máu liền dám lằng nhằng đòi nội đan, đứa nhỏ này còn muốn làm gì đây?! Hừ hừ, không cần nghĩ cũng biết nó muốn gì!
Ngươi xem cái bộ dạng đê tiện híp mắt phe phẩy đuôi của nó mà coi, nếu thật sự trả nội đan lại cho nó, nó và Lãnh Y lại hành động kịch liệt gì, miệng vết thương thể nào cũng vỡ ra, việc này tuyệt đối không thể đồng ý.
Tiểu hồng hồ đi vòng quanh mỗ mỗ mấy vòng cũng không khiến mỗ mỗ dao động, nó nhìn nhìn mỹ nữ Y Y đang ngồi bên cạnh bờ sông ở ngoài động hưởng gió mát, mái tóc dài vương trên trán, ôn nhu dịu dàng, lòng liền bắt đầu nhộn nhạo, vô cùng khó chịu như thể bị mèo liếm. Tiểu hồng hồ dùng tiểu móng vuốt gãi đầu, lấy lòng nhìn mỗ mỗ: "Mỗ mỗ, người trả nội đan lại cho ta đi, ta cam đoan, cam đoan không làm loạn!"
Mỗ mỗ cười lạnh: "Thôi đi, với đức hạnh của ngươi thì nếu hôm nay trả ngươi, ngươi liền lập tức trao mình cho Y Lãnh Y mất thôi."
"Mỗ mỗ, người nói xem sao người cứng đầu vậy chứ!"
"Ta đây là vì muốn tốt cho ngươi!"
"Ta chưa bao giờ biết thì ra mỗ mỗ lại là người tàn nhẫn như thế!"
"Ta tàn nhẫn thế nào hả?!"
"Người ngày ngày cùng Đào gia gia làm loạn đến hơn nửa đêm, vậy mà lại không chịu để ta vụng trộm thâu hương? Bao nhiêu tuổi rồi chứ, thu liễm chút đi!"
"Không phải ngươi vừa nói ta là Hằng Nga hạ phàm sao?"
"Ta nói sai rồi, người chính là con thỏ mà Hằng Nga ôm, không, nói là thỏ thì cũng khen quá rồi, người chính là phân thỏ!"
"Hồng nhi, ta thấy ngươi không muốn sống nữa hả!"
"Người không trả nội đan cho ta ta sẽ không sống nữa. Nương của ta, cha ah, hai người mở to mắt ra mà nhìn xem, nhìn xem lão thái bà này đối xử với ta thế nào, hu hu –"
Tiểu hồng hồ dùng móng vuốt lau nước mắt tùm lum, vừa khóc vừa tru lên, mấy cái chân nho nhỏ quơ loạn trên đất, làm bụi đất tung lên, mà đã như vậy còn không quên từ giữa khe hở của mấy cái móng vuốt xem phản ứng của mỗ mỗ. Nó cũng không tin đã lôi cả cha mẹ từ dưới địa phủ ra mà mỗ mỗ có thể không động lòng.
Quả nhiên, mỗ mỗ nghe xong liền biến sắc, mềm lòng, thở dài ôm lấy tiểu hồng hồ đang lăn lộn làm nũng dưới đất, lại nhìn Y Lãnh Y ngoài động, chậm rãi nói nhỏ: "Hồng nhi, trả lại ngươi nội đan cũng được, nhưng mà ngươi phải đáp ứng ta, sau khi biến thành người, một tháng không thể viên phòng với nàng!"
Tiểu hồng hồ nghe xong lập tức nước mắt ngừng rơi, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, hỏi: "Là Y Y không thể viên ta hay ta không thể viên nàng?"
Mỗ mỗ nghe xong thiếu chút nữa tức đến mũi nổ tung, rống to: "Đều không thể!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!