Chương 44: Tranh cãi

"Hai người làm gì đấy hả?" Vị Ương xông lên đẩy Hồ Mộ Y đang cưỡi trên người Lang Lâm ra. Thật là, có biết thương hương tiếc ngọc không chứ. Nhìn Lang Lâm nước mắt đầy mặt, thi thoảng lại run rẩy, Vị Ương bệnh cũ tái phát, lập tức đổi một bộ mặt ôn nhu, tươi cười ôn hoà cởi dây thừng trên tay Lang Lâm ra, kéo nàng lên, nghĩ muốn nói gì đó an ủi nàng.

Kết quả Lang Lâm người ta thì ngược lại, sau khi đứng lên cũng chẳng thèm nhìn ai với ai, lưu loát vung tay lên "chát" một cái tát bay qua, ngay sau đó hét lên một tiếng "đồ lưu manh", ôm lấy thân thể trần trụi của mình, tức thì biến trở về lang thân, quay đầu, hú dài với mấy người một tiếng, trong nháy mắt chạy mất tăm.

Loạt động tác này, mặc kệ là độ mạnh yếu hay tính phối hợp đều có thể nói thập phần thăng cấp.

Vị Ương ôm mặt ngơ ngác nhìn, mấp máy đôi môi hồng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không thốt nên lời. Một lát sau, hồi phục tinh thần, Vị Ương nhe răng nhếch miệng, quay đầu, rưng rưng nhìn Thiên Thụ đứng ngó một bên, ý đồ tìm kiếm chút an ủi ấm áp.

Khoảnh khắc lúc Vị Ương nhìn thấy biểu tình biến hoá liên tục trên mặt Thiên Thụ, tim khẽ thót một cái, xong rồi, quên mất đằng sau còn có một người nữa. Vừa quay đầu nhìn, càng kinh ngạc hơn, thì ra không chỉ có mình Y Lãnh Y, mà Hồ Liễu, Hồ Linh không biết đã đến từ khi nào, mặt cười nén giận nhìn ba người.

Này, chẳng lẽ việc bắt – gian này cũng lưu hành bắt gian từng đôi từng đôi?

Động tác Vị Ương như chậm lại, đầu quay đi, lắc lắc mông đã tính chạy.

"Vị Ương!!!" Hồ Liễu biết ý đồ của nàng, lớn tiếng gọi nàng lại. Một lát sau, tai Vị Ương chợt lạnh, bị người ta xách lên: "Ngươi thật đúng là mèo không đổi được tính ăn tạp ha!"

"Liễu nhi……." Tâm Vị Ương đã sớm loạn thành một đoàn, nàng thật sự không phải cố ý đi cứu Lang Lâm. Nếu án theo tính tình Vị Ương trước kia, nàng chắc chắn cũng sẽ như Thiên Thụ ngồi một bên xem kịch vui, nhưng không phải hôm nay có Y Lãnh Y ở đây sao? Nói thế nào cũng muốn tạo ấn tượng không tồi cho cô "em vợ" tương lai chứ? Ai ngờ mình lại xui vậy, vừa vặn bị Hồ Liễu bắt gặp.

Giờ khắc này, trừ giả bộ đáng thương ra thì Vị Ương không tìm ra biện pháp nào để biện hộ nữa. Nàng như lấy lòng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô cười với Hồ Liễu. Hồ Liễu tức đến mặt mày xanh mét. Giỏi cho ngươi miêu yêu! Hôm nay ta tận mắt chứng kiến, nếu không phát hiện thì chẳng phải ngươi sẽ khắp nơi lưu tình sao?

Hồ Liễu giận đến thân mình phát run, lòng lại xem xét nên trừng phạt Vị Ương một trận thế nào. Một lát sau, vẻ giận dữ trên mặt Hồ Liễu biến mất đâu không thấy, ngược lại nở rộ nụ cười tươi mị hoặc, bàn tay mềm khẽ nâng, xoa hai má non mềm của Vị Ương, nhẹ nhàng vuốt ve: "Đi, chúng ta về nhà, về nhà hảo hảo tâm sự trên giường ~"

Vị Ương nghe xong chân lập tức nhũn ra, cầu xin nhìn Hồ Liễu: "Liễu nhi….. có chuyện gì chúng ta nói ngay ở đây đi, người trong sạch không làm chuyện mờ ám ~"

"Được, ngươi không đi phải không? Sau này ngươi cũng khỏi cần lên giường của ta nữa!!!" Hồ Liễu mặt lạnh lùng quay đầu, tay áo phất phơ mà đi. Vị Ương sao còn dám không theo, mặt như trái mướp đắng đi theo.

Thiên Thụ ở bên này cũng không tốt đẹp hơn là bao, không chớp mắt cẩn thận nhìn Hồ Linh.

Hồ Linh mặt không chút thay đổi nhìn nàng, trong mặt lại phiếm lửa giận nhàn nhạt.

"Linh nhi –"

Thiên Thụ muốn kéo tay Hồ Linh lại bị nàng né tránh cực nhanh. Hồ Linh phủi quần áo, nhẹ giọng mở miệng: "Ta thấy Lôi đại tiên nhân ở động Hồ Liên mãi đến chán rồi nhỉ."

"Ta không đi!!!" Thiên Thụ nghe xong liền nhảy bật lên, hai tay hai chân quấn lấy người Hồ Linh, dùng sức ôm nàng.

Hồ Linh bị Thiên Thụ doạ cho giật mình, kinh ngạc nhìn nàng. Ta bảo ngươi đi bao giờ?

Thiên Thụ mượn cơ hội rúc vào ngực Hồ Linh, hít thật sâu một hơi, tham luyến hương cỏ thơm trên người nàng, mồm miệng không rõ nói nhỏ: "Linh nhi, rốt cục thì tới khi nào thì nàng mới có thể cho ta một danh phận đây?"

Thân mình Hồ Linh cứng đờ, trầm mặc nhìn Thiên Thụ ở trong lòng, không nói gì.

"Ba mẹ ta đã sớm dùng thần phù gọi ta trở về." Thiên Thụ thì thào nói. Sau khi ba mẹ già biết mình một mình xuống núi rồi còn phóng nhiều lôi thế liền giận tím mặt, chín đạo linh phù truy bắt mình về, đe doạ nói sẽ lột da mình rồi linh tinh gì đó. Nhưng mà…nàng không nỡ rời đi, luyến tiếc bằng hữu, lại càng không nỡ rời Hồ Linh. Nàng còn chưa đợi được Hồ Linh nói yêu nàng, sao có thể rời đi như vậy được.

Lòng Hồ Linh đã sớm rối loạn. Nàng phải đi? Vậy là phải đi rồi?

"Trước khi đi, nàng cũng không thể để ta vui vẻ vui vẻ được sao?" Thiên Thụ như đứa con nít giơ khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt tràn đầy khát cầu nhìn Hồ Linh.

Trái tim Hồ Linh khẽ run, đỏ mặt, lập tức xoay đầu qua một bên, vươn tay kéo nàng từ trên người mình ra, cảm xúc dịu đi một chút, nhàn nhạt nói: "Ngươi hẳn nên trở về đi, Thiên Lôi, Lôi mẫu hai người –"

"Hồ Linh!" Thiên Thụ ngắt lời Hồ Linh, ngẩng đầu rưng rưng lệ nhìn nàng. Hồ Linh cố nén cơn đau đớn trong lòng, nhìn vào đôi mắt thuần khiết kia, che dấu thực tốt, ánh mắt lại bình tĩnh như trước. Thiên Thụ nhìn chằm chằm nàng không rời mắt thật lâu, thở dài, cắn môi, quay đầu chạy mất.

Hồ Linh đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Thiên Thụ lắc đầu, cần gì phải vậy, loại yêu tinh giống như ta vốn không nên có được tình yêu.

Một lát sau, Hồ Linh quay đầu, tầm mắt chuyển về phía Hồng nhi.

"Y Y –" Hồ Mộ Y đỏ mặt nhìn khuôn mặt đầy tức giận của Y Lãnh Y, không biết phải làm sao, lòng thì đã phiên giang đảo hải. Ta thế nào lại xui xẻo vậy chứ? Lang Lâm ngươi chờ đó cho ta! Còn nữa, sao Y Y lại xuất hiện ở đây? Miêu yêu, nhất định là con miêu yêu chết tiệt kia!

Y Lãnh Y khoanh tay lạnh lùng nhìn Hồ Mộ Y, lòng tràn đầy chua xót cùng thất vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!