Chương 34: Hang dấm chua vỡ tan

Lúc Tử Phong Ngưng đưa Y Lãnh Y về nhà đã là mười một giờ đêm. Hai người xuống xe, Tử Phong Ngưng châm một điếu thuốc, dựa vào cửa xe, thất thần nhìn phía trước, thật lâu sau, chậm rãi nói nhỏ: "Y Y, hôm nay cám ơn em."

Lãnh Y ôm cánh tay, lắc đầu, trên mặt sớm đã khôi phục vẻ lạnh như băng lúc đầu: "Tử Phong Ngưng, chị phải hiểu rõ những điều tôi làm cũng không phải vì chị."

Tử Phong Ngưng gẩy gẩy tàn thuốc, quay đầu buồn bã nhìn Y Lãnh Y: "Y Y, em không thể không nói những lời này hôm nay sao?"

"Tôi chỉ sợ chị hiểu lầm."

Tử Phong Ngưng cười lạnh: "Sợ tôi hiểu lầm? Tôi thấy là em sợ Hồ Mộ Y hiểu lầm thì đúng hơn?"

"Cũng chẳng có gì khác nhau cả."

"Nói như vậy, hai người đã chính thức đến với nhau?" Ánh mắt Tử Phong Ngưng đột nhiên sắc bén, nhìn chằm chằm Lãnh Y.

Lãnh Y than khẽ: "Phong Ngưng, chị đừng vậy nữa, hai chúng tôi có đến với nhau hay không thì cũng không thể ngăn cản trái tim tôi rời xa chị. Có những thứ một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không lấy lại được. Tôi đã đồng ý gia gia sẽ chiếu cố chị, tôi hy vọng – chúng ta có thể trở lại làm bạn bè."

"Tôi không cần cái thứ bạn bè chó má gì cả!!!"

Tử Phong Ngưng đỏ bừng hốc mắt, quẳng điếu thuốc trên miệng xuống đất, dùng sức đạp: "Y Y, em còn yêu tôi phải không? Lần đó, lần ở rạp chiếu phim em đã bỏ Hồ Mộ Y mà chọn tôi, không phải đã chứng minh tất cả sao?"

Lãnh Y lắc đầu: "Khi đó tôi cũng không hiểu rõ trái tim mình. Hồ Mộ Y, cô ấy khiến tôi an tâm."

"Em căn bản không hiểu rõ cô ta! Em có biết rốt cuộc nàng có bối cảnh gì, thân phận gì không? Y Y, em đừng ngốc như vậy!"

Tâm tình Tử Phong Ngưng ít nhiều kích động. Hai mươi sáu năm qua, cô chưa từng hận mình như vậy. Cô hiểu rõ Lãnh Y, nếu không phải lừa gạt, nếu không phải phản bội thì nàng chắc chắn sẽ không tuyệt tình như thế. Sau khi mất đi mới biết quý trọng, lần này cô tuyệt đối sẽ không buông Lãnh Y ra nữa.

Lãnh Y khổ sở nhìn Tử Phong Ngưng: "Phong Ngưng, chị đừng như vậy được không? Hiện tại em ở bên nàng rất vui vẻ, không muốn tiếp tục dây dưa với chị nữa, lại càng không muốn làm nàng tổn thương……."

Nước mắt thấp thoáng trên đôi mắt Tử Phong Ngưng, chộp lấy cánh tay Y Lãnh Y dùng sức lắc: "Y Y, gia gia đi rồi, hiện tại trên thế gới này tôi cũng không còn ai thân thích, tất cả mọi thứ tôi làm với em, nay cũng gặp báo ứng rồi, em còn muốn thế nào nữa? Liền nhất định phải đẩy tôi đi sao? Vì cái gì? Vì cái gì không thể cho tôi một cơ hội nữa?"

Lãnh Y để mặc Tử Phong Ngưng bóp chặt cánh tay mình đau đớn, mặc cô phát tiết mọi nỗi căng thẳng của cả ngày trời lên người mình, không nói một lời, chỉ cắn răng chịu đựng.

Tay Tử Phong Ngưng cuối cùng vẫn trùng xuống, u oán nhìn Y Lãnh Y. Ngai lúc hai người đang nhìn nhau, một tiếng hắng giọng to như tiếng sét đánh đánh thức hai người.

"Ai da, Tử Phong Ngưng chuyện trò vui vẻ không? Vui vẻ rồi thì để tôi dẫn người đi!" Thanh âm lớn tiếng của Hồ Mộ Y, tiếp theo đó là tiếng giày cao gót vội vàng tiến lại truyền tới.

Lãnh Y kinh ngạc quay đầu, đối mặt là khuôn mặt đen xì của Hồ Mộ Y. Hồ Mộ Y mặc một chiếc váy lụa màu đen, mái tóc dài buộc lên cao, đôi môi màu hồng nhạt mê người, trên cổ mang một sợi dây chuyền bạc tinh tế, nhìn xuống phía dưới là bộ ngực ngạo nhân. Trừ bỏ trên mặt nhuốm chút mỏi mệt ra, cả người tản ra mị lực mê người. Hồ Mộ Y kéo Lãnh Y ra phía sau, rồi nhe răng nhếch miệng nhìn Tử Phong Ngưng chằm chằm.

"Hồ Mộ Y, cô đừng có kiêu ngạo quá." Tử Phong Ngưng sầm mặt nhìn Hồ Mộ Y.

"Cô có tư cách gì nói như vậy?" Hồ Mộ Y nổi giận, chỉ thẳng vào Tử Phong Ngưng mắng: "Tử Phong Ngưng, không phải chứ tôi nói cô, có người vô liêm sỉ như cô sao? Ở thời điểm Lãnh Y bất lực nhất, cô bỏ rơi nàng, hiện tại nàng thật vất vả mới khôi phục, cô lại trở lại trêu chọc nàng. Cô còn dám nói yêu nàng? Tôi thấy cô chính là đồ khốn nạn miệng phun đầy phân thì có!"

"Đây là chuyện của tôi và Y Y, không cần cô quản!" Tử Phong Ngưng khinh thường nhìn Hồ Mộ Y.

"Giờ cô ấy là người của tôi, tôi mặc kệ là ai cũng quản!"

Tử Phong Ngưng nghe thế, đôi mắt tràn ngập kinh sợ, không thể tin được quay đầu nhìn Y Lãnh Y: "Y Y, Hồ Mộ Y nói –"

"Chuyện này cô hỏi Lãnh Y, nàng sao có thể không biết xấu hổ nói ra lời!!!"

Tử Phong Ngưng lảo đảo lui lại hai bước, bi thương liếc nhìn Y Lãnh Y, thấy nàng không hề phản bác, một chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng bị dập tắt. Hai người đó thật sự đã ở cùng một chỗ……Y Y thật sự chấp nhận cô ta……Hai tay Tử Phong Ngưng ôm lấy chính mình, cúi đầu, để mặc mái tóc dài rủ qua tai, che đi sự yếu ớt của mình lúc này.

Lãnh Y nhìn có chút đau lòng, tiến lên vài bước, vươn cánh tay muốn an ủi cô, lại bị Hồ Mộ Y bắt được giữa chừng. Y Lãnh Y quay đầu nhìn lại, thấy hai mắt Hồ Mộ Y như phun lửa, môi cắn chặt nhìn nàng chằm chằm. Trái tim Hồ Mộ Y cũng sớm bị đâm xuyên. Y Y, em vẫn mềm lòng hay là vẫn yêu Tử Phong Ngưng? Em đã quên lúc trước là ai hại em không nhà để về? Là ai khiến em phải một mình rơi lệ? Đã quên là ai không chịu buông tha hết lần này tới lần khác xỉ nhục em sao?

Nhìn thấy ánh mắt Y Lãnh Y vẫn như trước dừng trên người Tử Phong Ngưng, sự quan tâm trong đôi mắt kia vẫn giấu cũng không giấu được, Hồ Mộ Y rốt cuộc không áp chế nổi lửa giận, thô bạo kéo mạnh Lãnh Y, dùng sức đẩy Tử Phong Ngưng, mạnh mẽ kéo Lãnh Y đi về phía nhà.

Y Lãnh Y bất ngờ không kịp đề phòng, bị giật một cái lảo đảo, giãy dụa ngẩng đầu muốn nói gì đó, thấy biểu tình phẫn nộ chưa từng xuất hiện của Hồ Mộ Y, cánh tay bị siết chặt đến đau đớn, Lãnh Y cắn răng, mày nhăn mặt nhó liều mạng chịu đựng.

Ấn mở thang máy, Hồ Mộ Y kéo Lãnh Y vào, tay vẫn không buông ra, quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng: "Y Lãnh Y, em bảo sẽ khiến tôi yên tâm, em đây là khiến tôi yên cái gì tâm hả???!!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!