"Chi chi –"
Lãnh Y nửa quỳ bên cạnh ổ hồ ly, lo lắng nhìn tiểu hồng hồ.
Bắt đầu từ tối hôm qua Hồng nhi liền sốt cao không rõ nguyên nhân. Lúc mới đầu Lãnh Y còn không để ý, tưởng là do thời tiết nóng quá, ai ngờ gần tới đêm, tiểu hồng hồ đã nóng tới mức cả người tỏa nhiệt. Lãnh Y đưa tay áp lên cái bụng hồng nhạt của tiểu hồng hồ, vẫn nóng bỏng như trước. Nàng ngẫm nghĩ, vẫn lo lắng vô cùng, ôm lấy tiểu hồng hồ đứng lên khỏi sô pha, mở cửa nhà, lên xe, phóng như tên lửa tới bệnh viện.
Đẩy cửa viện thú y, y tá trông cửa nghe thấy thanh âm liền ngáp một cái, buồn bã ỉu xìu ngẩng đầu nhìn Y Lãnh Y: "Tới đây –"
Lãnh Y ngượng ngùng cười cười, không cần chỉ dẫn, trực tiếp đi về phía phòng chẩn đoán.
Vào phòng, vị bác sĩ mập mạp cười ha ha nhìn Lãnh Y: "Sao lâu như vậy không tới? Viện thú y của chúng ta chỉ có thể dựa vào tiểu Hồng mà sống thôi. Thế nào, lần này lại ngộ độc thức ăn?"
"Không phải, là phát sốt."
"Sốt?!" Bác sĩ mập ngẩn ra, lập tức đón lấy tiểu hồng hồ trong tay Y Lãnh Y lại nhìn kỹ: "Thật đúng là, ốm đến gầy đi."
"……"
"Bắt đầu từ khi nào?"
"Đêm qua."
Bác sĩ mập nhìn ra nỗi lo lắng của Lãnh Y, liền cười an ủi: "Đừng lo, tiêm một mũi hạ sốt là được."
"Chi chi!!!"
Nghe được phải tiêm, tiểu hồng hồ trên giường bệnh rít lên chói tai kháng nghị, thân mình to tròn vặn vẹo qua lại, toàn bộ cái giường bị nó rung lắc đến vang lên kẽo kẹt.
Bác sĩ mập không chút để ý, vươn tay nhằm mông tiểu hồng hồ dùng sức nhéo một chút, cười to: "Thế nào mà lâu vậy không gặp lại vẫn nhát gan giống lúc đầu thế? Thịt cũng nhiều thêm!"
"……"
Lãnh Y không nói gì, còn nhớ rõ lần cuối cùng đưa Hồng nhi đến bệnh viện là lúc nó nuốt cá mà mình không để ý. Một cái xương cá to như vậy mắc ở cổ họng, không nhả ra nổi. Đến bệnh viện, bác sĩ mập phải cầm kẹp gắp ra giúp nó, không ngờ khuôn mặt béo lại bị tiểu hồng hồ cào thành như vằn trên trán con hổ, mà ngực cũng bị tiểu hồng hồ cắn mạnh một cái. Từ sau lần ẩu đả kia, bác sĩ mập không còn lòng thương sót gì với tiểu hồng hồ nữa, chỉ cần nó không chịu nghe lời liền trực tiếp đánh cho một trận.
Tuy Lãnh Y đau lòng, nhưng vì muốn Hồng nhi có thể sớm khỏe một chút nên cũng chỉ có thể để mặc.
"Chi chi –"
Khoảnh khắc kim tiêm đâm vào mông tiểu hồng hồ, đôi mắt to đáng yêu của nó liền lộ vẻ hung ác. Tử miêu yêu, ta coi như hiểu rồi, ngươi bảo ta tăng nhiệt độ cơ thể lên cao giả bộ bị sốt là muốn để ta bị kim đâm, ngươi liệu mà rửa mông chờ ta đi!
Bận rộn với việc tiểu hồng hồ phát sốt như vậy, cũng đã đến giữa trưa. Lãnh Y đưa nó về nhà xong cũng không còn tâm tình đi tìm Hồ Mộ Y nữa, vào phòng bếp làm một đống thức ăn đủ các loại thịt, chỉ hy vọng tiểu hồng hồ mau chóng khỏe lên.
Tiểu hồng hồ thoải mái nằm trên giường, ngửi từng làn hương bay ra từ phòng bếp, lòng thầm cầu khẩn. Đại tỷ, những việc còn lại Hồng Nhi chỉ có thể dựa vào người.
***
Hồ Linh [nhị tỷ] ngồi trên sô pha, trong tay cầm cái chén, nhìn bài trí trong phòng từ trên xuống dưới.
Hồ Liễu vẻ mặt tươi cười đứng một bên: "Nhị muội, tỷ tỷ ta làm người cũng không tệ quá nhỉ."
Hồ Linh nhẹ nhàng gật đầu.
Vị Ương nịnh nọt ngồi xuống sán lại gần Hồ Linh, lập tức lại bởi vì mông đau đớn mà ngao một tiếng bật dậy, mà đã thế rồi còn không quên chiếm tiện nghi, xoa mông, cười hì hì giơ tay: "Muội tử, lần này tới có mang gì cho "tỷ phu" không?"
Hồ Linh cười nhẹ, lắc đầu, lấy ra một cái gói: "Đây là Đào gia gia bảo ta đưa cho ngươi, cá Hàn Đàm."
Vị Ương cười đến mắt híp lại, đoạt lấy, chạy về phía bếp.
Hồ Linh nhìn bóng dáng khập khiễng của Vị Ương, hỏi: "Là Hồng nhi cắn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!