Ra khỏi phòng họp, Lâm Dục Thư đến thẳng phòng trà. Nơi này có view biển xanh vô tận, thích hợp để thư giãn, cũng thích hợp để suy nghĩ.
Vốn trong phòng trà còn có hai người đang tán gẫu, nhưng thấy Lâm Dục Thư tới, họ đều tự giác rời khỏi nơi này.
Lâm Dục Thư đi tới bên cạnh máy pha cà phê, chợt nghe phía sau vang lên giọng nói của Thiệu Quang Kiệt: "Cậu cảm thấy Tống Khải Minh muốn bán tới mức nào? "
Đến phòng trà để thư giãn một lát, ai ngờ còn bị sếp đi theo.
"Có lẽ không phải là rất muốn." Lâm Dục Thư bưng ly cà phê, xoay người lại, "Anh ta chắc chắn không cần thương vụ này nhiều như chúng ta. "
Dù việc mua lại có thất bại, nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến Tống Khải Minh. Hắn chỉ mất một cơ hội để đưa S
-Power ra trước mắt công chúng, còn nếu Vĩnh Tinh không thể hoàn thành việc thu mua, vậy ảnh hưởng lên giá cổ phiếu sẽ rất lớn.
Thị trường chứng khoán xưa nay chỉ chú ý đến hai chữ "niềm tin", Vĩnh Tinh sẽ không chịu nổi thêm một lần trọng thương nữa.
"Nhưng tôi vốn tưởng cậu ta rất muốn thương vụ này." Thiệu Quang Kiệt đi đến bên cửa sổ sát đất, nghiêng đầu nhìn Lâm Dục Thư, "Lúc trước trao đổi qua điện thoại, tôi cảm thấy cậu ta rất muốn được Vĩnh Tinh thu mua. "
Lâm Dục Thư bưng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm, trong lòng thầm nghĩ: Đó chỉ là tự anh cảm thấy thế…
Nhưng Lâm Dục Thư đột nhiên hiểu được vì sao lúc đầu Thiệu Quang Kiệt lại đưa ra những yêu sách hà khắc như vậy, thì ra hắn cảm thấy Tống Khải Minh mới là bên "vã".
"Cậu ngẫm mà xem, "Thiệu Quang Kiệt đút hai tay vào túi quần âu, quay đầu nhìn bờ biển xa xa, "Vì sao S
-Power của cậu ta chỉ cải tiến xe của Vĩnh Tinh? Chẳng lẽ không phải là muốn đấu với tôi à? Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác. "
Điểm này thì Lâm Dục Thư đồng ý.
Với sự hiểu biết nông cạn của hắn về Tống Khải Minh, chắc hẳn hắn là một người thích cạnh tranh và rất hiếu thắng, bằng không đã không có được thành tích chói mắt như vậy ở độ tuổi trẻ thế này.
"Hiện tại Vĩnh Tinh rốt cục cũng công nhận cậu ta." Thiệu Quang Kiệt thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Lâm Dục Thư, "Sao cậu ta không nắm lấy cơ hội này? "
Một xưởng độ xe nhỏ muốn thương mại hóa, có hai con đường: một là thiết lập thương hiệu riêng của họ, hai là bước lên vai các công ty xe hơi khổng lồ.
Tống Khải Minh ngay từ đầu đã không nghĩ tới việc sáng lập thương hiệu riêng, mà lại để mắt tới Vĩnh Tinh, như vậy xem ra, phân tích của Thiệu Quang Kiệt tựa hồ cũng có lý phần nào.
Ngày hôm sau là cuối tuần, khi Lâm Dục Thư ở nhà xem tin tức tài chính, càng khẳng định quan điểm của Thiệu Quang Kiệt.
Các báo tài chính lớn đều đang suy đoán về lần thu mua này, còn nói Vĩnh Tinh đưa ra giá thu mua khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Nhân viên bên Vĩnh Tinh không đời nào tiết lộ kiểu tin tức này cho truyền thông, người mua chuộc cánh báo chí theo hướng này chắc chắn chỉ có thể là Tống Khải Minh.
Hắn làm như vậy, đơn giản là để ép Vĩnh Tinh nâng cao giá thu mua.
"Xem ra anh cũng không ngốc như vậy nhỉ." Lâm Dục Thư kéo chuột, lẩm bẩm.
Vậy còn cần y nhắc nhở Tống Khải Minh nữa không đây?
Ngay khi Lâm Dục Thư đang rối rắm, đột nhiên ngoài hành lang vang lên tiếng đóng cửa và tiếng chó sủa.
Có vẻ như hàng xóm mới đã chuyển đến đây.
Lâm Dục Thư đứng dậy đi vào tủ rượu, lấy ra chai rượu đã chọn, nhưng khi y mở cửa ra, lại thấy thang máy vừa lúc đóng lại, số liệu trên màn hình hiển thị cho thấy vị hàng xóm kia đã đi xuống lầu.
Chắc là dắt chó đi dạo.
Lâm Dục Thư đợi một hồi không thấy đối phương trở về, ngày hôm sau gõ cửa lại không ai trả lời, y liền tạm thời gạt chuyện này ra khỏi đầu.
Chiều thứ hai, Lâm Dục Thư lại đến resort trên núi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!