Từ khi Vũ Tu bị phong sát, Lâm Dục Thư đã lâu chưa từng thấy mặt cậu ta.
Đứng cạnh Lamborghini, chân dài trông như thể cao hơn cả trần xe.
"Hắn tìm lão đại." Có người nhỏ giọng nghị luận.
Vũ Tu theo tầm nhìn của mọi người liền biết phải đến phòng pit. Lâm Dục Thư tiến lên một bước, chặn đường đi của cậu ta.
"Cậu tìm Tống Khải Minh làm gì?" Lâm Dục Thư hỏi.
Y thấp hơn cậu ta nửa cái đầu, nhưng nơi này là sân nhà, khí thế bên không chút nào kém hơn.
"Anh là bạn hắn?" Vũ Tu đánh giá Lâm Dục Thư, giọng điệu thẳng thừng, "Anh đưa tôi đi tìm hắn."
Lâm Dục Thư không nhúc nhích: "Có chuyện gì có thể nói với tôi."
"Anh?" Vũ Tu nhướn mày, không kiên nhẫn, "Anh là ai?"
Nếu Lâm Dục Thư không đoán sai, có lẽ Vũ Tu càng muốn nói là: "Anh là cái thá gì?"
"Mặc kệ tôi là ai." Lâm Dục Thư đủng đỉnh nói, "Dù sao tôi biết cậu là ai."
Những người chung quanh lập tức nghị luận: "Hắn là ai vậy?" "Sao trông quen quen nhỉ?"
Vũ Tu nhíu mày, "Ra chỗ khác nói chuyện."
Thật ra Lâm Dục Thư cũng không muốn nói ở nơi đông người, về sau ngẫm lại, lúc ấy y nhảy ra cản đường sở dĩ có một phần là do ha. m muốn độc chiếm của mình – y cảm thấy Vũ Tu muốn cùng bạn trai y nói chuyện thì hẳn là phải được y đồng ý mới được.
Ha. m muốn độc chiếm cũng thật kỳ quái.
Cuối cùng Lâm Dục Thư vẫn đưa cậu ta đến phòng pit.
Tống Khải Minh đang định mở miệng thì thấy sau lưng y có người, liền dừng câu chuyện.
"Vũ Tu tìm anh." Lâm Dục Thư lời ít ý nhiều.
Nói xong liền tựa vào cái bàn bên cạnh, hoàn toàn không định tránh đi.
Vũ Tu nói: "Tôi có việc hỏi anh."
"Hỏi đi." Tống Khải Minh cầm lấy bình nước, uống một ngụm.
Nhưng Vũ Tu mãi không mở miệng, hiển nhiên là đang chờ Lâm Dục Thư tự giác rời đi.
Tống Khải Minh thấy thế liền đi đến cạnh Lâm Dục Thư: "Nếu muốn hỏi chuyện phong sát thì đúng, tôi có tham dự; nếu muốn hỏi chuyện giới thiệu tài nguyên ở nước ngoài cho cậu —— "
Nói đến đây, Tống Khải Minh nắm vai Lâm Dục Thư, hất cằm: "Là ý của tổng giám đốc Lâm này."
Lâm Dục Thư kinh ngạc nhìn hắn: Tôi giới thiệu tài nguyên cho cậu ta lúc nào?
Nhưng y nhanh chóng hiểu ra đây là chuyện Tống Khải Minh tự mình chủ trương.
"Chuyện này xem như là cái gì?" Vũ Tu bỏ xuống khẩu trang, so với mấy tuần trước rõ ràng đã gầy đi thấy rõ, ánh mắt giận dữ nhìn bọn họ, "Đấm một phát lại còn phải xoa một phát sao?"
"Người đấm không phải tôi, cậu hẳn là đi hỏi bố cậu ấy." Tống Khải Minh khoanh hai tay trước ngực, "Về phần giới thiệu tài nguyên, là do tôi không muốn hành sự quá tuyệt tình."
"Không cần." Vũ Tu đi lên phía trước, túm cổ áo hắn, "Anh làm thế cho ai xem?"
Hai người cao ngang nhau, dù Tống Khải Minh vạm vỡ hơn nhưng tay Vũ Tu nổi đầy gân xanh, trông cũng không dễ trêu chọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!