Chương 45: (Vô Đề)

Y vừa về đến nhà đã thấy Tống Khải Minh đang bưng chén nước từ trong thư phòng của ra. Hắn kinh ngạc nói: "Không phải đã bảo em ăn xong gọi anh tới đón sao?"

Lâm Dục Thư cũng là muốn để hắn đến đón, nhưng sợ lại bị chim lợn oanh tạc nên lại thôi. Sếp Tống này từ nay trở đi vẫn nên cẩn thận một chút mới thỏa đáng.

"Anh đã coi nơi này là nhà mình rồi đấy à?"

Thấy y đi vào phòng ngủ, Tống Khải Minh chậm rãi đi theo, "Đồ đạc anh hay dùng đã để cả ở bên này, sang đây bàn công việc tiện hơn."

Lâm Dục Thư không phủ nhận, nhà mình lạnh như băng, có không khí như một cái văn phòng. Còn nhà Tống Khải Minh thường xuyên bị Ốc Ốc quậy cho ngổn ngang, nhưng lại có cảm giác sinh hoạt hơn hẳn.

Lấy ra quần áo ở nhà, y quay đầu nhìn Tống Khải Minh đang tựa vào cửa, cau mày nói: "Tôi muốn thay quần áo."

"Em thay đi." Tống Khải Minh uống một hớp nước, "Trên người em có chỗ nào mà anh chưa hôn qua chứ?"

Lâm Dục Thư căm tức ném một bộ đồ trong rổ quần áo bẩn vào mặt hắn, "Đi ra ngoài cho tôi!"

Chịu đựng thân mình nhức mỏi, y chật vật thay xong quần áo ở nhà, tê liệt ngã phịch xuống sofa phòng khách. Vừa bật ti vi, y vừa nói với kẻ đang lúi húi trong bếp: "Nam An sẽ không từ bỏ việc hợp tác."

Tống Khải Minh không đáp, mở tủ lạnh hỏi: "Muốn uống cái gì?"

"Trà."

Tống Khải Minh cầm một lon bia, rồi rót một chén trà nóng, quay trở lại sofa.

"Em cùng anh ta trò chuyện những gì?"

"Chủ yếu là trưởng phòng đầu tư của BĐS Vĩnh Tinh nói."

Kỳ thật Lâm Dục Thư cố tình mang ông này theo là hoàn toàn hợp tình lý, lại đỡ tốn nước bọt. Không cần y dặn, ông ta cũng sẽ giúp Thiệu Chấn Húc nói chuyện, y liền không cần phải ra mặt chống đối. Nhất là ông ta lại càng không sợ đắc tội Thiệu Chấn Đông, muốn nói gì thì nói, càng dễ thăm dò hơn là để y vòng vo uyển chuyển.

Tống Khải Minh lập tức nhướn mày, "Em còn biết ném đá giấu tay cơ à?"

"Chắc chắn Thiệu Chấn Húc cũng muốn trực tiếp câu thông. Xem như đôi bên cùng có lợi thôi."

Tống Khải Minh nở nụ cười, Lâm Dục Thư liếc hắn một cái: "Vẻ mặt gì vậy?"

"Không có gì." Hắn thu lại ý cười, uống một ngụm bia, "Anh đang nghĩ, quả nhiên anh không nhìn lầm, em chính là một con hồ ly."

… Cái gì mà hồ ly chứ, muốn nói tâm cơ thì ai đọ được với Tống Khải Minh?

Y nhìn lướt qua bia trong tay Tống Khải Minh, nói: "Tôi muốn uống trà."

Chén trà bày trên bàn trà, nhưng y chống đỡ thân thể kiệt sức này cả ngày nay, lúc này ngồi xuống liền không muốn nhúc nhích.

Tống Khải Minh dâng trà lên tận miệng y: "Xem ra đàn anh kia thái độ rất kiên quyết."

"Phải. Anh ta mà xuống tay thì không đùa được đâu. Anh nghĩ ra cách gì chưa?"

"Chưa. Cuối tuần này công bố S

-Power rồi anh sẽ đi tìm Thiệu Chấn Húc tâm sự."

So với lễ ra mắt S

-power, chuyện này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.

"Phải rồi," y đặt chén trà xuống, nói, "Về sau đừng đến phòng làm việc của tôi."

"Hửm?" Tống Khải Minh không hiểu gì, nghiêng đầu, "Vì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!