Chương 27: (Vô Đề)

Lâm Dục Thư cảm thấy Thiệu Chấn Húc dễ tiếp cận hơn, y biết ông ta có thói quen đánh golf mỗi chiều chủ nhật.

"Sao hôm nay cậu lại có hứng thú chơi món này vậy?"

Trong xe điện của sân golf, Lâm Dục Thư và Thiệu Hòa Húc ngồi phía trước. Đằng sau là hai caddie phục vụ.

Bình thường đánh golf hẳn là 1 đội 4 người chia ra 2 xe. Trên một chiếc xe khác là đạo diễn và một nữ minh tinh. Không khó đoán ra hôm nay hai người đó tới đây và để tìm cơ hội bắt chuyện với Thiệu Chấn Húc.

"Lâu không chơi nên cũng có chút ngứa tay ngứa chân."

"Giống tôi." Thiệu Hòa Húc cười nói một câu, lập tức đưa đẩy, "Nhưng cậu hẹn tôi chơi golf chắc là không chỉ để giải ngứa đâu nhỉ?"

Lâm Dục Thư không phủ nhận: "Cũng quả thật có chút chuyện muốn cùng sếp tâm sự."

Chiếc xe dừng lại. Mọi người bắt đầu vào vị trí.

Bóng của ông ta thuận lợi vào lỗ, Lâm Dục Thư cũng không tốn sức hơn là mấy.

"Vụ ly hôn có vấn đề gì sao?" Nghe Lâm Dục Thư nhắc tới việc phân chia tài sản, Thiệu Hòa Húc kỳ quái hỏi.

"Không, chỉ là có vài chi tiết muốn sếp xác nhận lại." Lâm Dục Thư đem hai tay chống lên gậy golf, nhìn nữ minh tinh đã loay hoay nãy giờ vẫn chưa đưa bóng được vào lỗ.

"Bà ấy muốn gì cứ lấy. Tôi không thèm tranh."

Thiệu Hòa Húc nói xong đi lên phía trước, vòng tay từ sau lưng ra nắm lấy tay nữ minh tinh, giúp cô ta cua gậy, cuối cùng đánh được bóng vào lỗ.

Nữ minh tinh sùng bái nói: "Sếp Thiệu thật lợi hại."

Thiệu Hòa Húc cười phất tay: "Đánh nhiều khắc quen."

Thấy hai người hàn huyên, đạo diễn lập tức tiến lên bàn chuyện phim mới.

Sau một hồi trò chuyện với đạo diễn, đột nhiên ông ta hỏi Lâm Dục Thư: "Cậu thấy bộ phim này thế nào?"

"Nghe cũng ổn." Y phụ họa theo.

Phim ảnh là mảng riêng của Thiệu Chấn Húc, y căn bản không liên quan. Sở dĩ hỏi y như vậy là để có chuyện mà nói, tránh cho y không cảm thấy bị gạt ra ngoài lề.

Sân bóng có 18 lỗ, muốn chơi hết phải mất chừng 4-5 tiếng. Chờ bên kia bàn bạc ổn thoả chuyện đầu tư phim ảnh, Lâm Dục Thư đã chơi được kha khá lỗ.

Nhân lúc hai người kia tập trung chơi, Thiệu Chấn Húc mới một lần nữa cùng Lâm Dục Thư trò chuyện, "Nếu tất cả theo ý cô ấy thì tôi sẽ tổn thất rất nhiều sao?"

Lâm Dục Thư hiểu, Thiệu Chấn Húc không muốn hai người kia nghe được chuyện ly hôn. Xem ra ông ta vẫn rất để ý tới chuyện này.

"Mấy miếng đất bị Phương Lan lấy đi sẽ làm sếp thiệt chừng một tỷ, chưa gồm lợi ích tương lai."

Nghe vậy Thiệu Hòa Húc cũng không có phản ứng gì. Sau hồi lâu yên lặng, ông ta chỉ hỏi, "Bố tôi thái độ thế nào?"

"Sếp cũng biết mà, ông cụ chỉ muốn giải quyết trong hòa bình."

"Vậy chẳng qua cũng chỉ vì không muốn ảnh hưởng xấu tới giá cổ phiếu. Trong chuyện này tôi quả thực có lỗi trước đối với Phương Lan, nếu cô ấy muốn mấy miếng đất đó thì cứ để cho cô ấy đi."

Nếu tiếp tục như vậy thì kế hoạch xây đường đua sẽ trở nên vô vọng. Lâm Dục Thư chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Sếp chắc chắn là không muốn vớt vát gì sao?"

"Vớt vát thế nào? Cô ấy thịnh nộ như vậy, cậu dám đề đạt gì với cô ấy ư?"

Nghe giọng điệu này của ông ta thì không hẳn là hoàn toàn không muốn tranh giành. Lâm Dục Thư hỏi: "Nếu như có thể vớt vát được thì sao?"

"Làm gì có ai không cần tiền, nhưng chuyện không thể thì vẫn là không thể." Ý chí tranh đoạt của Thiệu Chấn Húc vẫn không mạnh lên chút nào, "Nhưng tôi vẫn có một chuyện muốn tranh, cậu thử giúp tôi thăm dò ý ông cụ xem sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!