Vị cơ trưởng kia hiển nhiên chẳng còn hứng ăn, một mình bỏ đi.
Một hồi sau, Đỗ Vũ Phi khoan thai bước tới, mặc dù trên mặt tỏ vẻ áy náy, nhưng bước chân lại rất thong dong: "Ngại quá, trên đường kẹt xe."
Có lẽ tất thảy lửa giận của y đều đã xả trôi hết theo màn vả mặt vừa rồi của Tống Khải Minh, lúc này đột nhiên y cũng không còn bực bội nữa, chỉ nói: "Đàn anh, lát nữa em phải họp."
"OK," Đỗ Vũ Phi ngồi xuống, "Anh sẽ không để em bị muộn."
"Em hôm nay có theo dõi giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh không?" Đỗ Vũ Phi vừa từ từ ăn, vừa hỏi, "Kể từ lúc có tin đồn thu mua đến giờ, giá vẫn đang tiếp tục tăng cao."
Đâu phải chỉ là tiếp tục tăng cao, phải nói là lao vút lên như gắn tên lửa, cứ như thể những ảnh hưởng tiêu cực từ vụ ly hôn căn bản chưa từng tồn tại. Vĩnh Tinh thành công thu mua S
-power, lập tức liền cứu chuộc lại tất cả những lần ngã giá cổ phiếu suốt từ đầu năm tới giờ.
Thiệu Quang Kiệt vui sướng đến nỗi suýt thì khui sâm panh ăn mừng ngay trong văn phòng, toàn bộ nhân viên ai cũng thở phào một hơi.
"Kẻ bắt đấy đợt vừa rồi hẳn là kiếm bộn tiền." Lâm Dục Thư nói.
"Đúng." Đỗ Vũ Phi dừng đũa, cố ý nói chậm lại, "Anh nghe nói, phía Singapore có động tĩnh."
"Singapore?"
"Có một quỹ đầu tư mạo hiểm đang gom góp số tiền khổng lồ."
Trong lòng Lâm Dục Thư đột nhiên trùng xuống, nói ra một cái tên, hỏi: "Không lẽ nào là hắn?"
Đỗ Vũ Phi hết sức bất ngờ: "Em cũng đã nghe ngóng được rồi sao?"
Lâm Dục Thư nặng nề thở dài, đồ ăn trong miệng đột nhiên nhạt thếch. Không phải y nghe ngóng được gì mà chỉ là y suy đoán logic.
"Có điều," Đỗ Vũ Phi lại nói, "Không hiểu sao bọn họ lại muốn nhúng tay vào vụ này."
"Đánh hơi thấy mùi thơm mà thôi." Lâm Dục Thư thuận miệng phụ họa.
Đỗ Vũ Phi bắt đầu chậm rãi phân tích tình hình đầu tư vốn nước ngoài, phán đoán xu thế tài chính, … Những y căn bản không có hứng thú, chỉ thi thoảng ậm ừ hai câu.
"Mà em thật sự không cân nhắc tới làm cho anh sao? Trước kia chúng ta tham gia cuộc thi đầu tư mô phỏng, rõ ràng rất ăn ý."
"Hiện giờ em ở Vĩnh Tinh đang phát triển rất khá."
"Anh sẽ mong nối cho em với một vài người quen của anh." Đỗ Vũ Phi tiếp tục thuyết phục, "Em biết mình còn có thể tiếp tục tiến lên mà."
Với mạng lưới quen biết hiện giờ của Lâm Dục Thư, chưa chắc còn cần Đỗ Vũ Phi móc nối thêm gì. Chưa chắc Đỗ Vũ Phi đã quen biết nhiều tai to mặt lớn hơn y.
Nếu lời này nói từ hồi y còn đang đi học, có lẽ y sẽ lập tức hấp tấp sán vào. Nhưng sau nhiều năm công tác như vậy, tiêu chuẩn của y nay đã cao hơn nhiều, căn bản đã không cần trông vào người khác móc nối giúp mình nữa.
"Không cần đâu, đàn anh." Y lễ phép cười cười, "Có lẽ em có thể mắc nối giúp anh với vài người đó."
Bị lật ngược thế cờ, ánh mắt Đỗ Vũ Phi thoáng chút kinh ngạc, nhưng hắn rất nhanh đã chữa ngượng: "Là anh mạo phạm rồi."
"Không có gid." Lâm Dục Thư giơ lên chén trà, lấy trà thay rượu, "Về sau còn nhiều dịp để giao lưu mà."
Dù hôm nay là sinh nhật của y, nhưng cả buổi chiều tâm trạng rất tệ. Buổi tối tới quán bar mà Lư Tử Bác đã bao, y chơi đủ mọi trò mà vẫn không thể vui lên nổi, cuối cùng một mình một góc yên lặng uống rượu.
"Cậu sao vậy, tiểu Lâm?" Lư Tử Bác cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh rồi khoác vai y, "Hôm nay tôi gọi tới bao nhiêu mỹ nữ như vậy mà cậu còn không chịu nể mặt sao?"
"Tối nay tôi đến đã là nể lắm rồi." Lâm Dục Thư uống một ngụm Whiskey, trong quán bar hơi bí, y bực bội cởi ra hai cái áo.
"Tâm trạng không tốt sao?" Lư Tử Bác coi như có mắt, "Ai bắt nạt cậu? Nói anh em nghe coi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!