Chương 17: (Vô Đề)

Sau khi tạm biệt Thiệu Quang Kiệt, Lâm Dục Thư tâm trạng vui vẻ, liền không về công ty tăng ca nữa mà về thẳng nhà.

Thiệu Quang Kiệt rốt cục chịu nhượng bộ, việc thu mua có lẽ sẽ nhanh chóng đi tới hồi kết, xem nhiều công việc đã có tiến triển tốt. Nói không chừng trước đợt cuối năm là y đã có thể thăng chức.

Mới chai rượu vang rót cho mình một ly đầy, Lâm Dục Thư thoải mái nằm ườn ra ghế sofa, vừa xem tin tức tài chính kinh tế, vừa chờ Tống Khải Minh tới lấy dép lê.

Nhưng khoảng thời gian nhàn nhã thường không kéo dài được lâu.

Điện thoại bỗng nhiên rung rung, có tin nhắn mới từ người con thứ nhà họ Thiệu, Thiệu Chấn Húc. Vị này hiếm khi có việc tìm đến y.

"Sếp Thiệu." Lâm Dục Thư nhận điện thoại.

"Quản lý Lâm, tốt nhất cậu mau chóng chuẩn bị sẵn sàng đi." Thiệu Hòa Húc nói, "Vụ ly hôn giữa tôi và Phương Lan có vấn đề rồi."

Lâm Dục Thư nhất thời chưa hiểu ý: "Tại sao lại lên báo?"

"Có người vạch trần, tin tức loan nhanh ngăn không được."

Lâm Dục Thư lập tức đứng phắt lên từ trên ghế sofa, "Cái gì?!"

"Giờ tôi đang họp, cậu mau tới công ty đi."

Vợ Thiệu Chấn Húc là Phương Lan, thiên kim dòng dõi. Hai người kết hôn hơn hai mươi năm qua, Vĩnh Tinh và tập đoàn nhà thông gia luôn hợp tác chặt chẽ, khai phá nhiều hạng mục cỡ lớn, còn trao đổi nhiều khoản đầu tư, hiện giờ rất khó tách rời hoàn toàn. Ban đầu hai người cũng thật sự có tình cảm, lại thêm ràng buộc lợi ích, vậy nên nếu không phải vì hết nhịn nổi nhau thì cũng không đến nỗi phải kéo nhau ra tòa.

Thiệu Chấn Húc quản lý mảng giải trí của tập đoàn, vậy nên giao lưu không ít với giới giải trí. Oanh oanh yến yến vây quanh ông ta suốt ngày nhưng Phương Lan vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt. Vấn đề là có một nữ minh tinh đứng tuổi đột nhiên qua đời, trước khi chết còn nói với Thiệu Chấn Húc là họ có một đứa con riêng hơn 20 tuổi. Ông ta muốn mang đứa con riêng này về nhà họ thiệu để bù đắp.

Phương Lan chỉ sinh cho Thiệu Chấn Húc hai đứa con gái, vì sau gia sản nhà họ Thiệu sẽ rơi hết vào tay Thiệu Quang Kiệt, khó trách Thiệu Chấn Húc lại yêu thích đứa con riêng kia như vậy.

Nhưng dĩ nhiên là Phương Lan sẽ không vui, mặc kệ ai khuyên nhủ thế nào bà ta cũng không chịu nghe, khăng khăng đòi ly hôn. Xong bà ta cũng biết rằng việc ly hôn này sẽ ảnh hưởng nhiều tới giá cổ phiếu của cả hai gia đình cho nên từ đầu đến cuối đều hết sức phối hợp, chưa từng nói chuyện ly hôn ra nói với bất kỳ ai bên ngoài.

Trước mắt luật sư còn đang định giá tài sản để phân chia nên còn mất một thời gian dài nữa mới có thể hoàn thành thủ tục. Chờ ly hôn xong rồi công bố tin tức thì sẽ hạn chế tối đa được những ảnh hưởng xấu đối với giá cổ phiếu. Nhưng hiện giờ tài sản còn chưa phân chia xong đã bị bên ngoài phát hiện thì hậu quả không thua gì vụ Thiệu Chấn Bang lên cơn nguy kịch.

Dường như số phận của Lâm Dục Thư là phải tăng ca. Y khởi động xe ra khỏi khu chung cư, vừa lúc gặp phải Tống Khải Minh đang đánh xe vào.

Tống Khải Minh hạ cửa sổ xe, rõ ràng là muốn chào hỏi, nhưng y nào có tâm trạng mà xã giao lúc này. Thanh chắn vừa nâng lên, y liền đạp ga đi thẳng, Tống Khải Minh bị bỏ lại phía sau mà hít khói.

Trong phòng họp, Thiệu Chấn Đông trách móc Thiệu Chấn Húc lúc trước không chịu hòa giải với Phương Lan, vậy là hai anh em cãi vã rùm beng, dù sao ở đây cũng không có người ngoài nên họ chẳng buồn rửa mặt mũi.

Lâm Dục Thư khuyên nhủ: "Các sếp à, bây giờ không phải lúc cãi nhau."

Thiệu Chấn Húc tự biết đuối lý, chủ động thuận theo: "Cậu Lâm, cậu có biện pháp gì dùng được không?"

"Tôi đã cho người cố gắng gỡ hết bài xuống." Lâm Dục Thư nói, "Nhưng dù sao tin tức này cũng đã lên trang đầu nên ngày mai giá cổ phiếu ắt sẽ bị ảnh hưởng."

Hiện tại trong cộng đồng các nhà đầu tư đã có chút manh nha, ngày mai cổ phiếu của Vĩnh Tinh khả năng cao sẽ bắt đầu bị bán tháo.

"Rốt cuộc thì tin tức này là do ai truyền ra ngoài?" Thiệu Quang Kiệt nhíu mày, "Có kẻ đang chơi chúng ta sao?"

"Nói không chừng chính là Phương Lan." Thiệu Chấn Húc nôn nóng gõ gõ bàn, "Cô ta muốn chơi trò cá chết lưới rách với tôi."

Lâm Dục Thư không nói: "Tổng giám đốc Phương đang nắm giữ nhiều cổ phiếu của Vĩnh Tinh như vậy, cổ phiếu rớt giá sẽ không có lợi gì cho bà ấy."

"Cho nên mới nói là cá chết lưới rách, cô ta chỉ muốn tôi không được sống yên ổn."

"Nếu chú không chăng hoa như vậy thì em dâu sao đột nhiên giở chứng được?" Thiệu Chấn Đông có cơ hội liền lên mặt dạy đời Thiệu Chấn Húc, "Giờ còn đòi nhận con riêng về, rồi xem ông cụ có chịu đồng ý không."

"Con của em, sao em không được nhận? Ông cụ còn chưa tỏ thái độ thì anh đừng có lắm chuyện!"

Lâm Dục Thư vội vàng nhảy vào can ngăn: "Ngày mai giá cổ phiếu sẽ giảm rất mạnh, tốt nhất hai người chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!