Chương 15: (Vô Đề)

Lon nước bất giác thấy đáy, ngoài cửa sổ mặt trăng lặng lẽ trốn sau mây.

Lâm Dục Thư cuối cùng vẫn theo thói quen co chân lên xếp bằng, dựa vào ghế sofa, nói: "Hợp tác cùng có lợi cũng không thiệt thòi gì cho anh. Ngược lại nếu anh đòi hỏi quá nhiều, vụ đàm phán này sẽ rất khó tiến hành tiếp."

Tống Khải Minh tựa vào một bên khác của sofa, rõ ràng làm khách nhưng lại tự nhiên như ở nhà mình, một chân tùy ý co lên ghế, "Thiệu Quang Kiệt quá đáng hơn tôi chứ, đúng không?"

"Anh ta nghe không hiểu ý của tôi." Lâm Dục Thư vứt cái lon rỗng vào trong thùng rác, "Phải tìm cách khác thôi."

Cậu đi vào phòng bếp: "Uống thêm gì không?"

"Có rượu không? Lần trước bình cậu đưa cũng không tệ lắm."

"Vang trắng không có, vang đỏ uống không?"

"Cũng được, không cần cầu kỳ đâu."

Lâm Dục Thư không có thói quen uống rượu trước khi ngủ. Y chọn một chai vang tương đối nhẹ, nhưng chai đó đặt ở phía trên cao, kiễng cũng không tới. Lâm Dục Thư đang định xoay người tìm ghế để trèo thì từ phía sau lưng đột nhiên với lên một cánh tay, chuẩn xác nhấc chai vang đó xuống.

"Cậu còn uống loại rượu này cơ à?" Tống Khải Minh săm soi cái chai, cũng không lùi lại, "Tôi tưởng chỉ có phụ nữ thích."

Hắn hẳn là cũng đã tắm, mùi trầm hương không thấy, chỉ thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt.

"Uống rượu gì chẳng liên quan gì tới giới tính." Lâm Dục Thư lấy đi chai rượu, đẩy ng. ực hắn ra, "Đừng có dựa sát vào tôi như vậy."

Tống Khải Minh đi theo y tới bàn ăn, lười biếng dựa vào cái tủ bên cạnh, "Tôi phát hiện ra một chuyện."

"Cái gì?" Lâm Dục Thư chuyên tâm rót rượu.

"Cậu thích sờ ngực tôi."

Rượu suýt thì rót lệch ra ngoài. Lâm Dục Thư vội giơ cao tay lên, trừng mắt, "Bớt nói hươu nói vượn."

Tống Khải Minh khoanh hai tay trước ngực, ung dung nói: "Chính cậu tự đếm xem, cậu sờ mấy lần rồi?"

"Tôi không hề." Lâm Dục Thư chính nghĩa đáp, "Đó không tính là sờ."

"Không phải sờ thì là cái gì?" Tống Khải Minh buồn cười nói, "Lần đầu gặp mặt đã sờ ngực tôi."

Lâm Dục Thư nhất thời nghẹn, rõ ràng là y bị đổ bia, sao lại nói như thể y cố ý?

"Cảm giác thế nào?" Tống Khải Minh nghiêm trang hỏi.

Lâm Dục Thư nhíu mày, chuẩn bị phát cáu: "Sao tôi biết được?"

"Vậy cho cậu sờ lại."

"Tống Khải Minh!" Cặp mắt đào hoa đột nhiên thẹn quá hoá giận, đỏ lên, "Anh còn như vậy nữa tôi sẽ cáu đấy!"

"Rồi rồi rồi, tôi không đùa nữa."

Tống Khải Minh thu liễm lại ý cười, đưa tay nhận ly rượu, lại bị Lâm Dục Thư hất ra, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Mời anh về cho. Từ sau quá mười giờ tối cấm ra vào nhà tôi."

"Không phải chứ, " Tống Khải Minh hơi kinh ngạc, "Cậu giận thật đấy à?"

"Ra ngoài." Lâm Dục Thư đẩy Tống Khải Minh ra cửa.

"Tôi sai rồi, " Tống Khải Minh vội xin lỗi, chỉ là ít nhiều có chút ngả ngớn, "Là tại tôi không biết kiềm chế, đừng để bụng vậy chứ."

Lâm Dục Thư trơn tru tống hắn ra ngoài: "Loại đàn ông không biết kiềm chế nên bị nhốt trong nhà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!