Theo tiếng động cơ gầm gừ, cảm giác tốc độ mãnh liệt ập tới.
Quả nhiên phải thực tế lái xe mới biết xe ngon hay dở. Mới chỉ chạy mấy trăm mét, Lâm Dục Thư đã cảm nhận được cái gì gọi là bậc thầy độ xe.
So với Civic, cảm giác lái của chiếc GTR này trầm ổn hơn nhiều, nhưng cũng vì đầu xe nặng hơn mà nhiều lần khi phóng qua khúc cua, Lâm Dục Thư suýt nữa ăn shit.
Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lâm Dục Thư không muốn biểu hiện không tốt trước mặt Tống Khải Minh. Lâu lắm mới lái xe của người khác, lái không tốt thì thật chẳng ra gì. Y tập trung tinh thần, nhanh chóng xử lý vấn đề đầu xe.
Đáng tiếc niềm vui luôn ngắn ngủi, không bao lâu sau, hai người đã đến đài ngắm cảnh trên đỉnh núi.
"Cảm giác thế nào?" Tống Khải Minh bước xuống xe, cùng Lâm Dục Thư đứng cạnh hàng rào.
Bên ngoài hàng rào là cảnh núi non trùng điệp, xa xa là thành phố phồn hoa.
"Không dễ lái như Civic của tôi." Lâm Dục Thư chống hai tay lên hàng rào, nghiêng đầu nhìn Tống Khải Minh, "Nhưng cũng không tệ. "
"Chỉ không tệ thôi sao?", Tống Khải Minh xoay người, dựa vào hàng rào, khoanh tay trước ngực, "Cậu yêu cầu hơi cao."
"Đùa một chút." Khóe miệng y nhàn nhạt nhếch lên, hiếm khi thẳng thắn nói, "Không hổ là đại thần. "
Tống đại thần hài lòng hỏi: "Cậu chơi xe độ bao lâu rồi? "
"Từ khi thành niên đến bây giờ." Lâm Dục Thư phóng tầm mắt ra xa xa, "Trước kia khi còn đi học, ngày lễ về nước tôi thường xuyên ngâm mình trên đường đua, hiện tại công việc bận rộn, một tháng có thể đi một hai lần đã là không tệ rồi."
"Vậy đến giờ là bao lâu rồi?"
Lâm Dục Thư mất một lát mới hiểu được hắn đang hỏi tuổi của y.
"Tôi nhỏ hơn anh nửa tuổi." Y nói.
"Có vẻ cậu biết tôi rất rõ." Tống Khải Minh nghiêng mặt nhìn y: "Ngay cả sinh nhật của tôi cũng biết. "
"Tôi nói rồi, là do yêu cầu công việc." Lâm Dục Thư không thèm để ý, nhún vai, "Sinh nhật Thiệu Quang Kiệt tôi cũng biết."
"Nếu cậu đã nhắc tới hắn ta," Tống Khải Minh lại xoay mặt đi, nhìn ra xa xa, "Chúng ta nói chuyện công việc chứ?"
Lâm Dục Thư không khỏi có chút mắc cười: "Anh nhịn suốt dọc đường rồi đó à? "
"Ừm." Tống Khải Minh hào phóng thừa nhận, "Vừa ra khỏi cửa tôi đã muốn nói chuyện. "
"Anh muốn nói về cái gì? Lâm Dục Thư nói, "Nếu muốn hỏi thăm điểm then chốt của Vĩnh Tinh từ chỗ tôi, vậy khỏi cần nói chuyện, tôi sẽ không nói cho anh đâu. "
"Vậy tôi sẽ nói với cậu điểm then chốt của tôi." Tống Khải Minh như thể không hiểu cách tiếp cận trên bàn đàm phán, hoàn toàn không kiêng dè gì trước y, "Xem chừng Thiệu Quang Kiệt muốn biến S
-Power thành một bộ phận của Vĩnh Tinh, nhưng ý tưởng của tôi là thành lập công ty con S
-Power, cổ phần tôi chiếm phần lớn. "
"Không đời nào." Lâm Dục Thư lập tức nhíu mày, "Thiệu Quang Kiệt sẽ không để anh sở hữu một chút cổ phần nào. "
"Cổ phần của công ty con đâu có ảnh hưởng gì mấy tới tập đoàn Vĩnh Tinh."
"Nhưng lợi thế trên tay anh sẽ nhiều hơn." Lâm Dục Thư nói, "Nếu trong tương lai S
-Power bán chạy, anh sẽ có lý do chính đáng để cạnh tranh với Thiệu Quang Kiệt. "
"Cho nên giữa tôi và hắn ta," Tống Khải Minh dừng một chút, nhìn y, "Cậu lựa chọn giúp anh ta phải không?"
Lượng thông tin chứa đựng trong câu nói này rất lớn, Tống Khải Minh không chỉ thừa nhận hắn coi Thiệu Quang Kiệt là đối thủ, đồng thời còn thừa nhận suy đoán của Lâm Dục Thư – hắn muốn loại bỏ Thiệu Quang Kiệt khỏi cuộc chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!