Cung Lẫm muốn Diệp Ngữ Thần ở lại bệnh viện hai ngày rồi mới trở về, nhưng Diệp Ngữ Thần không thích ở lại bệnh viện, hơn nữa bệnh viện nhiều người phức tạp, thân phận của Vũ Tu cũng không tiện ở lại lâu, bởi vậy hai người vẫn quyết quay trở về đảo nhỏ.
Về phần Triển Dương, bên cạnh Diệp Ngữ Thần cũng không có chuyên gia vật lý trị liệu nào khác, Vũ Tu không yên tâm, để Triển Dương đi theo trở về, nhưng Triển Dương đã vào nội địa, không muốn quay lại đảo cho lắm, vì thế Vũ Tu liền dứt khoát tăng gấp đôi tiền lương của hắn, giữ hắn lại.
Chuyến đi lần này, Diệp Ngữ Thần cũng không rời đảo quá lâu.
Nhưng sáng hôm sau, anh phát hiện dì nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, thực đơn bữa sáng cũng rất lạ.
Hàu, cá chạch, rau hẹ...
Lúc đầu, Diệp Ngữ Thần vẫn còn nghi ngờ, nhưng thẳng đến khi dì nói Thầy Diệp, ăn nhiều một chút, tốt cho sức khỏe, lúc này anh mới chắc chắn đây chính là đồ tráng dương.
"Em bảo dì làm những món này sao?" Chờ dì rời đi, Diệp Ngữ Thần hỏi Vũ Tu.
"Không." Vũ Tu nói: "Dì đặc biệt chuẩn bị đồ tẩm bổ thân thể cho anh."
Dì cũng biết không có tình huống đặc biệt thì Diệp Ngữ Thần sẽ không tùy tiện rời khỏi đảo, hơn nữa ngày hôm qua rời đảo còn có Triển Dương đi cùng, cho nên dì đoán anh đi bệnh viện cũng không có gì lạ.
Nhưng tại sao lại là đồ tráng dương?
Diệp Ngữ Thần không rõ nguyên nhân, anh uống cháo tôm tươi, lúc này lại nghe Vũ Tu nói: "Bọn họ đều cho rằng anh là bị em làm cho tiến vào bệnh viện."
"Khụ khụ!" Diệp Ngữ Thần suýt chút nữa sặc, lấy khăn giấy lau miệng, "Cái gì?"
Anh bị Diệp Bính Khôn hiểu lầm thì thôi đi, dù sao cũng là người nhà, cũng không mất mặt.
Nhưng tại sao dì và những người khác lại nghĩ như vậy?
"Đúng là tại em không tốt." Vũ Tu lộ ra vẻ mặt suy tư, "Về sau, em sẽ nghe lời anh, mỗi tuần một lần, mỗi lần không quá nửa tiếng."
Sau khi nói xong, chưa đầy một giây sau, người nào đó lại bắt đầu hối hận: "Ừm... Vẫn là một tiếng đi."
"Đó không phải là trọng điểm." Diệp Ngữ Thần đặt khăn giấy xuống, hỏi: "Sao bọn họ biết được?"
Diệp Ngữ Thần đúng là bị Vũ Tu làm cho tiến vào bệnh viện.
Nhưng chuyện đó cũng không phải là làm trên giường, nên anh cảm thấy dì và những người khác ngầm thừa nhận anh là bị làm cho tiến vào bệnh viện, ý nghĩ này không đúng, tổn hại đến thể diện chủ sơn trang của anh.
"Rất dễ đoán." Vũ Tu nói, "Dạo này anh có dậy sớm không?"
Diệp Ngữ Thần nói: "Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện anh vào bệnh viện?"
"Không nhưng bọn họ sẽ nhìn ra manh mối." Vũ Tu nói, "Sau đó đến hỏi em, liền biết."
"..." Diệp Ngữ Thần nở một nụ cười nghiến răng nghiến lợi, "Em thật đúng là thành thật."
"Em chỉ là không phủ nhận." Vũ Tu nói, "Anh vào bệnh viện đúng là tại em."
Quên đi.
Vũ Tu tự trách mình như vậy, Diệp Ngữ Thần có chút không quen.
Anh cắn một miếng hàu thơm ngon, nói, "Đừng lãng phí."
Ăn sáng xong, Vũ Tu đẩy Diệp Ngữ Thần đi dạo một vòng.
Thật ra, Diệp Ngữ Thần không muốn lúc nào cũng ngồi xe lăn trước mặt Vũ Tu, nhưng mỗi lần anh muốn xuống đi bộ, Vũ Tu sẽ lại đẩy anh trở lại xe lăn, nên anh chỉ đành từ bỏ.
Lúc hai người trở về biệt thự, Triển Dương đã chờ sẵn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!