Sau khi chườm nóng, cơn đau thắt lưng đã giảm bớt không ít, vết thương sau khi trải qua xử lý, trông cũng không còn đáng sợ như trước nữa.
Triển Dương đã liên lạc xong với Cung Lẫm, đi vào phòng chứa tìm xe lăn, mà lúc này Vũ Tu rốt cuộc cũng trở lại tầng trên, sắc mặt có chút trắng bệch, môi mím chặt thành một đường thẳng, dáng vẻ trông như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Diệp Ngữ Thần có chút bất an: "Em làm sao vậy?"
Anh chỉ nói với Vũ Tu rằng anh có bệnh thắt lưng, còn chưa nói tình trạng cụ thể, nhìn qua thì rõ ràng Vũ Tu đã đi xuống điều tra qua, hơn nữa dáng vẻ trông còn rất không tốt.
"Sao anh cái gì cũng không nói với em?" Vũ Tu cúi đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Ngữ Thần.
"Bệnh này không nghiêm trọng lắm." Diệp Ngữ Thần trong lòng cảm thấy có chút hoảng sợ, muốn từ trên giường đứng dậy, nhưng lại bị Vũ Tu giữ lấy bả vai của anh.
"Hôm đó, anh bị ngã cầu thang, sao anh không nói cho em biết?" Vũ Tu hỏi.
Diệp Ngữ Thần hơi ngẩn ra: "Em biết rồi."
"Anh còn muốn giấu em đến khi nào?" Giọng Vũ Tu có tự trách, cũng có phẫn uất, "Anh nằm trên giường bệnh, em còn ép anh tuyệt giao với bạn bè, anh khiến em giống như một tên khốn vậy."
Chuyện này đối với Vũ Tu mà nói có lẽ là một cú sốc, nhưng đối với Diệp Ngữ Thần thì mọi chuyện đã qua rồi.
Vũ Tu ép anh tuyệt giao, cũng không phải nguyên nhân thật sự khiến hai người chia tay, mặc dù Diệp Ngữ Thần đúng là trong lúc xúc động đã đề cập đến chuyện chia tay trong điện thoại, nhưng sau đó anh lại gửi tin nhắn chính thức chia tay qua WeChat, cũng là trải qua suy nghĩ kỹ càng, cho nên hiện tại nhắc đến chuyện kia, cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.
"Mọi chuyện đã qua rồi." Diệp Ngữ Thần nói.
"Anh giận em lắm phải không?" Vũ Tu dường như vẫn còn đang đắm chìm trong chuyện năm đó, ước gì có thể quay ngược thời gian làm lại từ đầu: "Cuối cùng, em cũng hiểu tại sao anh lại nói ở bên em rất mệt mỏi."
"Vũ Tu," Diệp Ngữ Thần khẽ nhíu mày, "Anh chưa từng trách em."
Có lẽ Diệp Ngữ Thần đã đoán được là Diệp Bính Khôn nói cho Vũ Tu những chuyện này, hơn nữa thân là anh trai anh, Diệp Bính Khôn nhất định sẽ nói thay anh.
Nhưng thành thật mà nói, Diệp Ngữ Thần không muốn tình cảm của Vũ Tu đối với anh biến thành áy náy, như vậy không khác gì thương hại.
"Nhưng em trách em." Vũ Tu nhíu mày nhìn thoáng qua túi vật lý trị liệu trên thắt lưng Diệp Ngữ Thần, "Anh đã như vậy rồi, sao vẫn còn đáp ứng yêu cầu của em?"
Nói tới đây, Diệp Ngữ Thần cũng có chút không nói nên lời: "Anh bảo em tiết chế, em có nghe lời anh sao?"
"Bà xã, em xin lỗi, em sai rồi."
Vũ Tu rũ vai, trông khổ sở không chịu nổi, như cún con làm sai chuyện, chọc cho Diệp Ngữ Thần muốn sờ đầu hắn.
Nhưng lúc này Triển Dương đẩy xe lăn từ ngoài cửa đi vào, hỏi: "Thầy Diệp, bây giờ chúng ta xuất phát được chưa?"
Vũ Tu quay đầu lại nhìn Triển Dương, hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Đến bệnh viện tư nhân ở thành phố Châu Cảng." Diệp Ngữ Thần nói, "Kiểm tra thân thể một chút."
Vũ Tu hoảng hốt hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Anh trước đừng quan tâm có vấn đề gì hay không." Triển Dương nói, "Thầy Diệp bây giờ không thể tự mình xoay người, nếu anh không bế anh ấy thì để tôi."
Cuối cùng, người bế Diệp Ngữ Thần lên xe lăn đương nhiên vẫn là Vũ Tu, hơn nữa ngay cả công việc đẩy xe lăn hắn cũng không để Triển Dương làm.
Chỉ là sau khi bế Diệp Ngữ Thần lên xe đưa đón, Vũ Tu không biết cách gấp xe lăn như thế nào, nên đành phải nhờ Triển Dương tới hỗ trợ.
"Biểu cảm trên mặt em là như nào?" Diệp Ngữ Thần nhìn Vũ Tu im lặng, buồn cười hỏi.
Không biết gấp xe lăn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Vũ Tu lại làm ra vẻ như đang nói mình vô dụng.
"Em sẽ học tập chăm chỉ." Vũ Tu nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!