Khăn lông không biết nổi lên từ lúc nào, trôi theo sóng nước dữ dội xung quanh.
Diệp Ngữ Thần không thể ngâm tắm trong tình cảnh này, anh ngừng giãy giụa, hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói: "Được rồi, em đi ra ngoài trước đi."
Sau khi gây sự, cơn giận của Vũ Tu gần như đã lắng xuống.
Hắn thu tay về, khuỷu tay chống lên thành bồn tắm, nhìn Diệp Ngữ Thần hỏi: "Anh còn muốn ngâm bao lâu nữa?"
Trán Diệp Ngữ Thần mơ hồ nổi lên gân xanh: "Có liên quan gì đến em?"
"Nếu còn muốn ngâm lâu hơn nữa." Vũ Tu đứng thẳng người lên, hai tay nắm lấy vạt áo, làm ra vẻ muốn cởi qu@n áo, "Vậy em ngâm cùng anh."
"Vũ Tu!" Diệp Ngữ Thần liếc thấy cơ bụng lộ ra, vội vàng nhìn đi chỗ khác, "Em ra ngoài đi, anh lập tức đi ra."
"Được." Vũ Tu buông vạt áo xuống, "Anh đi ra em sấy tóc cho anh."
Ai cần em sấy chứ? Diệp Ngữ Thần nghĩ thầm.
Thật là tắm một lúc cũng không yên.
Năm phút sau, Diệp Ngữ Thần mặc áo ngủ ngồi ở mép giường, cúi đầu, để mặc cho ngón tay của Vũ Tu gảy tóc mình.
Máy sấy tốc độ cao phát ra tiếng ồn rất lớn, anh không nghe được tiếng khác, chỉ có thể cảm nhận Vũ Tu đang quỳ ở phía sau mình, cơ thể thỉnh thoảng cọ vào lưng anh.
Trước kia, Vũ Tu cũng hay sấy tóc cho anh, chỉ là người trẻ tuổi luôn không biết nặng nhẹ, mỗi lần đều sẽ chọc cho anh kháng nghị.
Mà bây giờ, Vũ Tu rõ ràng là cẩn thận hơn rất nhiều, giống như không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt, sợ hơi dùng sức thì anh sẽ tan biến.
Đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm vào da đầu, cảm giác tê dại thấm vào da thịt, rồi thấm vào tim, khiến trái tim đập đều đều trở nên bất thường.
Rõ ràng là anh muốn đuổi hắn đi, nhưng lại luôn không nhẫn tâm được, chỉ muốn mắng mình một câu không chịu thua kém.
"Được rồi." Sau khi gạt mái tóc của Diệp Ngữ Thần xuống, Vũ Tu tắt máy sấy tóc, chuyển từ quỳ đứng sang ngồi khoanh chân, "Bây giờ, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không?"
Diệp Ngữ Thần nhíu mày: "Là ai không nói chuyện đàng hoàng?"
Nào có ai chuyên chọn lúc người ta đang tắm thì đi vào nói chuyện chứ?
"Anh." Vũ Tu chắc chắn nói.
Được thôi.
Diệp Ngữ Thần đã không còn cách nào khác.
"Anh nói em khiến anh rất mệt mỏi," Vũ Tu nói tiếp, "Là bởi vì em bảo anh phải lựa chọn giữa cắt đứt quan hệ và chia tay đúng không?"
"Đã qua rồi." Diệp Ngữ Thần không muốn cùng Vũ Tu thảo luận chuyện này.
"Còn bây giờ thì sao?" Vũ Tu hỏi, "Em làm gì mà khiến anh mệt mỏi?"
Giọng điệu của hắn rất nghiêm túc giống như thật sự rất muốn biết chuyện này.
Diệp Ngữ Thần không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên của bọn họ, Vũ Tu cũng có tinh thần nghiên cứu như vậy, nhất định phải hỏi cho ra điểm mẫn cảm của anh ở đâu, còn bắt anh cho sao theo mức độ kh0ái cảm, một sao đại biểu cũng được, năm sao đại biểu rất sảng khoái.
Diệp Ngữ Thần cũng biết tính nết của Vũ Tu, không hỏi rõ quyết không bỏ qua, vì thế anh chỉ có thể thở ra một hơi rồi nói: "Em quá dính người."
"... Hả?" Vũ Tu hơi nhíu mày, "Đây là khuyết điểm gì?"
Đây đúng là không phải khuyết điểm gì, bởi vì điều thật sự khiến Diệp Ngữ Thần mệt mỏi chính là Vũ Tu giày vò anh đến mức đau thắt lưng, mà anh lại không tiện nói ra nên chỉ có thể lấy cớ dính người này để lấy lệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!