Tòa nhà màu đỏ nằm ở trên một ngọn đồi yên tĩnh, con đường ngô đồng không có gió thổi trông như một bức tranh tĩnh.
Xe lăn đi qua con đường ngô đồng, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một tòa nhà, Diệp Ngữ Thần quay đầu lại nói với Diệp Bính Khôn: "Để tự em đi."
"Được." Diệp Bính Khôn đưa xe lăn cho thư ký của mình, dặn dò chờ ở bên ngoài, sau đó đi theo Diệp Ngữ Thần vào trung tâm điều trị phục hồi chức năng.
Bên trong trung tâm cũng vô cùng yên tĩnh, tấm thảm vừa dày vừa nặng tiêu tan tiếng bước chân của hai người.
Xung quanh toàn là bảng chỉ dẫn bằng tiếng Anh, Diệp Bính Khôn hiếm khi đến đây nên nhìn xung quanh một chút, còn Diệp Ngữ Thần quen đường quen nẻo đã đi tới văn phòng làm việc của bác sĩ.
"Anh ở bên ngoài chờ em đi." Diệp Ngữ Thần nói.
Diệp Bính Khôn gật đầu: "Được."
Bác sĩ trong văn phòng không phải là bác sĩ phụ trách điều trị bệnh thắt lưng của Diệp Ngữ Thần, mà là bác sĩ tâm lý.
Khoảng nửa năm trước, bệnh thắt lưng của Diệp Ngữ Thần đã hoàn toàn được khống chế, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chứng viêm cũng không tiếp tục lan rộng.
Ngoài cơn đau thắt lưng cần phải chú ý ra, tư thế của anh không bị ảnh hưởng gì, người không biết anh từ trước sẽ không nhìn ra anh bị bệnh.
Nhưng Diệp Ngữ Thần lại không muốn rời khỏi trung tâm phục hồi chức năng cho lắm.
Anh không muốn quay trở lại môi trường xã hội trước đây, càng không muốn đối mặt với ánh mắt tiếc nuối và đồng tình của người khác.
Cho dù, Diệp Bính Khôn nhiều lần cam đoan, sẽ không để cho người khác nói này nói kia với anh, nhưng Diệp Ngữ Thần vẫn thà nhốt mình lại còn hơn đi ra ngoài.
Vì vậy, anh ở lại trung tâm phục hồi chức năng thêm nửa năm, mãi cho đến khi tìm được cách để bản thân bình tĩnh lại, lúc này Diệp Ngữ Thần mới hạ quyết tâm về nước.
"Đã phải đi rồi sao?" Bác sĩ là người gốc Hoa, khi trao đổi với Diệp Ngữ Thần luôn nói tiếng Trung.
Cô biết hôm nay Diệp Ngữ Thần sẽ rời đi, cũng biết anh tới là để nói lời tạm biệt với mình.
"Ừ." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh trai tôi tới rồi."
"Chúc cậu thuận buồm xuôi gió." Bác sĩ mỉm cười nói, "Tôi hy vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa."
Người khỏe mạnh đều không hy vọng gặp bác sĩ, cho nên đây cũng là một lời chúc trá hình.
"Cám ơn chị bác sĩ," Diệp Ngữ Thần nói, "Nếu không phải chị bảo tôi thử sáng tác, thì có lẽ mỗi ngày tôi vẫn luôn trong tình trạng lo âu."
Cách Diệp Ngữ Thần làm mình bình tĩnh lại chính là sáng tác.
Chỉ cần đắm mình trong sáng tác, anh như có thể quên hết đi mọi thứ.
Lúc đầu, anh chỉ viết nhật ký để ghi lại cuộc sống hàng ngày của mình, nhưng cuộc sống của anh thật sự tẻ nhạt, vì vậy anh bắt đầu viết kịch bản, viết truyện về anh và Vũ Tu.
Dần dần, thời gian của anh đã bị chiếm bởi đọc và sáng tác, anh cũng không có nhiều thời gian để nghĩ lung tung nữa, nên tâm trạng tự nhiên mà bình tĩnh lại.
Nhưng chính bản thân Diệp Ngữ Thần cũng không tách rõ được, điều khiến anh cảm thấy yên tâm rốt cuộc là văn tự có sức mạnh chữa lành hay là làm công việc mà Vũ Tu thích.
Sau khi rời khỏi trung tâm điều trị phục hồi chức năng, nơi đã ở gần hai năm, Diệp Ngữ Thần lên đường trở về nước.
Tuy tình trạng hiện nay của anh đã tốt hơn nhiều so với lúc mới bị bệnh, nhưng anh vẫn không muốn liên lạc với những người bạn cũ và người thân thích nói xấu sau lưng kia.
Diệp Bính Khôn đã mua một hòn đảo nhỏ, ban đầu là định xây một khu dưỡng lão cho Diệp Ngữ Thần.
Nhưng Diệp Ngữ Thần không muốn tuổi còn trẻ mà đã dưỡng lão, liền để cho Diệp Bính Khôn đổi thành khu nghỉ dưỡng, như vậy thì anh không cần phải đối mặt với môi trường xã hội trước kia, cũng không thật sự hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Từ sân bay đi tới bến cảng, rồi lại từ bến cảng đi tới bến tàu, mọi thứ trên biển đều khiến người ta cảm thấy mới mẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!