Chương 42: Bà xã ngốc

Nghe được tên Chu Tuyền từ trong miệng Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần chỉ cảm thấy có một quả bom nguyên tử nổ tung ở bên tai.

Vũ Tu không biết Chu Tuyền, hắn có thể biết tên thật của cô, chứng tỏ hắn thật sự biết cô không phải Tạ Hiểu.

"Sợ rồi sao?" Vũ Tu nghiêng đầu quan sát phản ứng của Diệp Ngữ Thần, "Sao anh không nói chuyện?"

Khi hỏi câu này, giọng điệu của hắn rất bình thản, không có ý tứ đùa giỡn, cũng không có cảm thấy mình đang từng bước áp sát, giống như chỉ là đang nói, đây đều là chuyện trong lòng biết rõ, có gì mà phải kinh ngạc?

Mà điều này khiến Diệp Ngữ Thần càng thêm chắc chắn, Vũ Tu không phải là đang thăm dò.

Thảo nào Vũ Tu lại nói trông bây giờ anh cũng không thông minh cho lắm, nhưng rốt cuộc là anh để lộ từ khi nào?

Bất kể như thế nào, Diệp Ngữ Thần ổn định lại tâm trạng, nói: "Anh không biết em đang nói gì."

"Ừ, em biết rồi." Vũ Tu bất đắc dĩ thở dài, không ngạc nhiên chút nào, "Cho dù bắt được anh, anh cũng không thừa nhận."

Diệp Ngữ Thần không khỏi nghĩ đến một chuyện khác, nếu nói Chu Tuyền là kẻ phản bội, vậy chẳng lẽ chuyện anh bị bệnh thắt lưng cô cũng nói cho Vũ Tu biết sao?

Anh nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ ​​này.

Tuy Vũ Tu, đồ khốn này, từ hư ngầm trở thành hư công khai, nhưng hắn không thể nào biết rõ Diệp Ngữ Thần có bệnh thắt lưng, mà còn giày vò anh như vậy.

Còn nữa, chuyện bệnh thắt lưng là điều cấm kỵ của Diệp Ngữ Thần, nếu Chu Tuyền thật sự nói chuyện này cho Vũ Tu biết, vậy anh có thể cắt đứt quan hệ với chị họ thân yêu này được rồi.

"Anh đã nói là không phải anh rồi." Diệp Ngữ Thần đẩy cánh tay đang ôm eo anh của Vũ Tu ra, "Anh từ trước đến nay không có hứng thú làm biên kịch."

"Anh không thể không cãi bướng sao?" Vũ Tu có chút đau đầu hỏi: "Chuyện này rất khó để thừa nhận sao?"

"Thừa nhận cái gì?" Diệp Ngữ Thần thản nhiên hỏi, "Không phải chính là không phải, không cần thiết phải lừa em."

Bỏ lại câu này, Diệp Ngữ Thần đi vào trong hành lang, cũng không quay đầu lại, mà Vũ Tu ỷ vào chân dài, hai ba bước liền đuổi theo, nắm lấy cánh tay Diệp Ngữ Thần kéo anh xoay người lại, đối mặt với mình.

"Anh cứ như thế này thật sự khiến em phát điên." Vũ Tu nhíu mày nói: "Nếu không phải em nhìn thấy lịch sử danh sách phát của anh, em thật sự không hiểu nổi tại sao anh lại đá em, rồi lại làm biên kịch. Anh chính là còn yêu em, không phải sao?"

"Anh nói lại lần nữa, anh không làm biên kịch." Diệp Ngữ Thần lạnh nhạt nói, "Còn nữa, em bớt đem chuyện lịch sử danh sách phát ra để nói đi."

Anh di chuyển cánh tay muốn tránh khỏi cánh tay của Vũ Tu, nhưng hắn lại giữ anh chặt hơn, giống như anh mà không nói rõ thì không cho đi.

"Anh viết Hạ Quả và Sống có gì vui đều là sáng tác riêng cho em, chuyện này còn chưa thể nói rõ sao?" Vũ Tu hỏi.

Cánh tay Diệp Ngữ Thần bị nắm đến đau, không kiên nhẫn nói: "Ai nói là sáng tác riêng cho em, có phải em tự làm đa tình quá rồi không?"

"Vậy anh nói đi, anh viết cho ai?"

"Anh..."

Vừa mở miệng, Diệp Ngữ Thần liền nhận ra thôi xong rồi, anh bị đồ khốn này cho vào tròng rồi.

Nếu anh phủ nhận anh là biên kịch của hai bộ phim này, vậy anh lấy tư cách gì để nói bộ phim được sáng tác riêng cho ai?

Vũ Tu cuối cùng cũng thu lưới tóm được Diệp Ngữ Thần, giọng hắn ung dung nói: "Anh vẫn như lúc trước."

Diệp Ngữ Thần cực kỳ buồn phiền: "Cái gì như lúc trước?"

"Bà xã ngốc ạ."

Lại là ngốc, lại là ngu ngốc, Diệp Ngữ Thần tức giận dồn sức đẩy Vũ Tu ra: "Ai là bà xã của em?"

Nhưng Vũ Tu chỉ lùi về sau một bước nhỏ, lại tiến tới ôm Diệp Ngữ Thần vào lòng: "Là anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!