Tiếng th ở dốc dần lắng xuống, nhưng cơn chóng mặt kèm theo ù tai lại rất lâu không biến mất.
Diệp Ngữ Thần trỗng rỗng một lúc lâu, đột nhiên quay đầu nhìn Vũ Tu ở bên cạnh, nhíu mày nói: "Em có cần đến mức như vậy không?"
"Ừ." Vũ Tu lười biếng ôm Diệp Ngữ Thần, "Tại sao không?"
Trước kia, khi hai người hẹn hò, chuyện gì cũng từng làm, có lẽ với Vũ Tu mà nói, đúng là không nói đến đến mức hay không đến mức. Nhưng bây giờ hai người đã chia tay, làm loại chuyện này đương nhiên là có chút vượt quá giới hạn.
Diệp Ngữ Thần có chút bất đắc dĩ nói: "Em thật là đói khát."
"Đừng nói em." Vũ Tu nói, "Anh không biết mình như thế nào sao?"
Diệp Ngữ Thần: "..." Anh quên mất mình trước giờ không giữ vững được bao lâu.
"Được rồi." Gương mặt Diệp Ngữ Thần hơi ửng hồng, nhìn lướt qua nửa th@n dưới của Vũ Tu, "Em không cần giải quyết sao?"
"Nó sẽ tự tiêu thôi." Nói tới đây, Vũ Tu dừng một chút, "Đương nhiên, nếu như anh cũng có thể..."
"Không thể." Diệp Ngữ Thần quay lưng lại với Vũ Tu, cảm thấy buồn ngủ, "Anh muốn ngủ trưa."
"Anh thật không có lương tâm." Vũ Tu dựa vào, lồ ng ngực dán vào lưng Diệp Ngữ Thần, "Bác sĩ Tiểu Vũ dốc sức như vậy, nhưng anh lại chỉ muốn khiếu nại cậu ấy."
Có một số thứ đốt tí là bốc cháy, Diệp Ngữ Thần có thể cảm nhận được bàn tay quanh eo anh dường như có dấu hiệu rục rịch.
Anh đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, lẽ ra anh không nên nhắc tới chuyện này, vốn dĩ Vũ Tu đã có chiều hướng thành thật, nhưng bây giờ bác sĩ Tiểu Vũ xấu xa kia lại có khuynh hướng ra mặt.
"Được rồi, Vũ Tu, anh mệt." Diệp Ngữ Thần dần dần nhắm mắt lại.
Anh thật sự hơi mệt, cũng không muốn dây dưa với bác sĩ Tiểu Vũ nữa, liền dịu giọng nói: "Em không thể ôm anh yên lặng một lúc sao?"
Lời này vừa nói ra, người nào đó phía sau ngay lập tức liền yên lặng.
Quả nhiên, vẫn là đạo lý kia, lấp kín không bằng khai thông.
Diệp Ngữ Thần nhận ra anh càng không cho Vũ Tu làm gì, thì hắn lại càng muốn làm điều đó. Ngược lại, chỉ cần anh nhượng bộ, hơi cho một chút ngon ngọt, hắn sẽ ngay lập tức ngoan ngoãn thành thật.
Ví dụ như bây giờ, hắn yên lặng ôm anh từ phía sau, cảm thấy cũng được.
Diệp Ngữ Thần không khỏi nhớ lại lúc hai người hẹn hò, anh lưu luyến nhất chính là cái ôm ấm áp của Vũ Tu.
***
Bộ phim mới quay liên tục mấy tháng, Vũ Tu vẫn chưa quay lại trường học.
Lầu CP của hai người dần dần im ắng, cuộc sống của Diệp Ngữ Thần cũng trở lại như trước đây, anh cùng Đỗ Thụy và Cung Hạo nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chỉ là anh nhìn điện thoại nhiều hơn.
"A Diệp, cậu đang nhìn gì thế?" Trên quầy đồ nướng ở cổng sau trường học, Đỗ Thụy nâng ly rượu bia lên, cũng chỉ có một mình Cung Hạo đáp lại hắn, "Từ lúc vào đến bây giờ, cậu vẫn luôn nhìn điện thoại cười khúc khích."
"Không có gì." Diệp Ngữ Thần cũng cầm ly rượu của mình chạm vào ly của hai người, "Video hài mà thôi."
"Video hài gì?" Cung Hạo ngồi bên cạnh tiến lại gần.
"Tôi tắt rồi." Diệp Ngữ Thần nói.
Anh xem đương nhiên không phải video hài, mà là ảnh chụp rám nắng Vũ Tu gửi tới.
Mùa hè năm nay đến rất sớm, vừa mới vào tháng năm đã có bóng dáng của mùa hè. Vũ Tu mỗi ngày đều ở dưới ánh mặt trời quay phim, cho dù chống nắng có tốt đến đâu thì so với mùa đông cũng rám nắng rất nhiều, trên cánh tay có vết tay ngắn rõ ràng.
"À, đúng rồi," Đỗ Thụy đổi đề tài, "Tôi nghe nói tác phẩm ra mắt của cậu đã được duyệt rồi phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!