Chương 32: Là cờ hó thì có

Chu Tuyền là chị họ Diệp Ngữ Thần, đương nhiên cũng là họ hàng của Diệp Bính Khôn. Cô nhỏ tuổi hơn Diệp Bính Khôn, là em họ của hắn.

Trong bốn người, ba người đều là người thân, mặc dù Chu Tuyền và Diệp Bính Khôn ngày thường không tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng cũng là mối quan hệ vào ngày lễ tết đều sẽ thăm hỏi lẫn nhau.

"Anh," Diệp Ngữ Thần ổn định tâm trạng, giả vờ bình tĩnh, nói, "Anh biết biên kịch Tạ sao?"

"Biên kịch Tạ?" Diệp Bính Khôn lộ ra vẻ khó hiểu, mà khi hắn nhìn rõ khóe miệng Diệp Ngữ Thần, kỳ quái hỏi, "Môi em làm sao vậy?"

Diệp Ngữ Thần suýt chút nữa thì quên, vừa rồi Vũ Tu cắn rách môi anh ở trong thư viện.

Chu Tuyền nhất định cũng nhìn thấy, nhưng bởi vì phải mau chóng rời đi, cho nên mới giả vờ như không thấy.

"Không cẩn thận cắn phải." Diệp Ngữ Thần tùy tiện viện cớ cho qua chuyện.

Chu Tuyền ở bên cạnh yên tĩnh như một người qua đường, cô nhìn Diệp Ngữ Thần, lại nhìn Vũ Tu, rõ ràng là muốn giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng Vũ Tu hết lần này tới lần khác không cho, nói với Diệp Bính Khôn: "Cô ấy chính là biên kịch Tạ, Tạ Hiểu."

Diệp Bính Khôn vừa mới hỏi Chu Tuyền Sao em lại ở đây, nhưng bây giờ hắn lại không biết cô chính là Tạ Hiểu, bầu không khí này nhìn thế nào cũng thật kì lạ.

Diệp Ngữ Thần lờ mờ cảm thấy chuyện này sắp bị bại lộ, bất kể như thế nào, anh chỉ hy vọng Diệp Bính Khôn ngàn vạn lần đừng để lộ chuyện Chu Tuyền là họ hàng nhà bọn họ, như vậy còn có cách để lừa cho qua chuyện. Nhưng ai ngờ Diệp Bính Khôn lại đột nhiên làm ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói với Chu Tuyền: "Ồ, Tạ Hiểu, bút danh của em à? Anh suýt thì quên mất đấy."

Vũ Tu nhíu mày, nhìn Chu Tuyền hỏi: "Bút danh?"

Chu Tuyền ngay lập tức hiểu ý hắn, nói đùa: "Đúng vậy, thật ra Tạ Hiểu không phải tên thật của tôi, là bút danh tôi dùng để sáng tác, giống như Tam Mao vậy."

Dù sao Chu Tuyền cũng không phải diễn viên xuất thân chính quy, câu nói sau cùng của cô nói có cảm giác càng che càng lộ.

Đúng là không phải người một nhà, không vào một nhà, ngay cả Diệp Ngữ Thần cũng không ngờ tới, phản ứng của hai người bọn họ lại nhanh như vậy, thoáng cái liền phá tan bầu không khí kì lạ này đi.

"Bút danh à." Vũ Tu đăm chiêu nói, "Thì ra là như thế."

Vũ Tu và Tạ Hiểu chẳng qua chỉ là mối quan hệ công việc, đương nhiên không thân đến mức có thể hỏi thăm tên thật của đối phương. Hắn quay sang Diệp Ngữ Thần nói: "Anh trai anh và biên kịch Tạ là bạn bè, anh không biết sao?"

Diệp Bính Khôn chủ động tiếp lời: "Tôi chưa từng giới thiệu làm sao nó biết được?"

Diệp Ngữ Thần vẻ mặt như thường nói tiếp: "Đúng là không thể ngờ tới."

Vũ Tu không hỏi thêm gì nữa, nguy cơ khó khăn lắm mới được giải trừ. Diệp Ngữ Thần không khỏi vui mừng, may mà cả nhà bọn họ đều giỏi diễn.

Chu Tuyền nhìn chuẩn thời cơ, nói một câu Sau này có cơ hội lại tụ tập, sau đó kéo vali cũng không quay lại mà đi lên du thuyền.

Lúc này, Diệp Ngữ Thần mới hoàn toàn thả lỏng, hỏi Diệp Bính Khôn: "Anh à, sao anh lại tới đây?"

"Tới thăm em." Diệp Bính Khôn nói xong nhìn lướt qua Vũ Tu, "Và cậu ta."

Diệp Ngữ Thần phải sớm nghĩ đến, anh nói với anh trai mình Vũ Tu đang ở trên đảo, chắc chắn anh trai anh sẽ lo lắng tới xem thử.

Lúc này, Vũ Tu cuối cùng cũng tìm được cơ hội, chào hỏi Diệp Bính Khôn: "Anh Diệp, đã lâu không gặp."

"Ừ." Diệp Bính Khôn xa cách gật đầu, lại nói với Diệp Ngữ Thần, "Lên núi trước đi, anh thay quần áo đã."

Diệp Bính Khôn mặc âu phục ba bộ, trên tay còn cầm một cái áo khoác, cùng bọn họ đi dép lê như ở hai mùa khác nhau.

Nhưng mặc dù trên trán mồ hôi như mưa, hắn vẫn duy trì được vẻ tao nhã vốn có, không hề có ý định nới lỏng cà vạt.

Ba người ngồi trên xe đưa đón lên núi, Diệp Ngữ Thần đương nhiên ngồi cùng hàng với Diệp Bính Khôn, nên Vũ Tu chỉ có thể ngồi ở phía sau.

Diệp Bính Khôn quan tâm nhìn Diệp Ngữ Thần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên eo anh hỏi: "Gần đây có khỏe không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!