Chương 30: Buông lỏng tay chân

Không đúng, ngay cả bản thân Diệp Ngữ Thần cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao anh lại cảm thấy tiếc cho Vũ Tu?

Đổi thành người khác suy nghĩ, nếu Đỗ Thụy biết hắn có cơ hội trao nụ hôn đầu, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng thay anh, đây mới là phản ứng bình thường của anh em..... Nhưng tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?

Những suy nghĩ hỗn loạn lúc này càng trở nên hỗn loạn hơn, có gì đó không thể nói rõ ở trong lòng lặng lẽ nảy mầm.

Dù thế nào đi chăng nữa, Diệp Ngữ Thần vội vàng giải thích: "Ý của tôi là, nụ hôn đầu vẫn rất quan trọng, không nên lấy đi hy sinh."

"Ừ." Vũ Tu gật đầu, lại nói, "Nhưng diễn viên nữ chính thật ra cũng rất xinh đẹp, không tính là hy sinh."

... Rất xinh đẹp?

Diệp Ngữ Thần cắn răng hàm, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Xinh đẹp cỡ nào?"

"Tôi tìm xem." Vũ Tu đi đến tủ đầu giường cầm lấy điện thoại, mở Weibo của đối phương, "Tết này có phim của cô ấy chiếu, chắc là anh sẽ cảm thấy quen mắt."

Diệp Ngữ Thần nhìn qua, đúng là có chút ấn tượng. Vẻ ngoài của cô thanh thuần ngọt ngào, ở bất kỳ trường học nào đều là cấp bậc hoa khôi của trường.

Anh vừa lật ảnh chụp vừa hỏi: "Cậu thích kiểu này sao?"

"Tôi thích dáng dấp đẹp trai." Vũ Tu nhìn Diệp Ngữ Thần nói.

"À." Diệp Ngữ Thần ném điện thoại trở lại trong ngực Vũ Tu, chán nản nằm lại trên giường, "Bên cạnh cậu có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại không muốn tìm bạn gái?"

"Không cần thiết." Vũ Tu nói, "Tôi có bà xã."

Nhận ra Vũ Tu là đang nói mình, cơn giận dồn nén trong anh trong nháy mắt tan thành mây khói.

Nhưng anh ngay lập tức bừng tỉnh, tại sao anh lại tức??

Chẳng lẽ, anh thật sự trúng Lời nguyền gay của Đỗ Thụy sao?

"Ai là bà xã cậu." Diệp Ngữ Thần khó chịu nhấc chân đạp Vũ Tu một cái.

Vũ Tu cũng không so đo, nằm sấp trên giường, lật kịch bản trước mặt ra: "Còn anh, tại sao không tìm bạn gái?"

"Tôi không có hứng thú." Diệp Ngữ Thần một tay chống đầu, một tay lật kịch bản, "Tôi đến bây giờ còn chưa từng gặp qua người nào khiến tôi rung động."

"Vậy sao." Vũ Tu như có điều suy nghĩ nói.

"Đây là thể loại bi kịch sao?" Diệp Ngữ Thần đọc khái quát kịch bản, phát hiện nhân vật này của Vũ Tu cuối cùng lại chết vì chất độc X.

"Ừ." Vũ Tu nói, "Sẽ có một chút cẩu huyết."

"Khó trách cậu nói khó diễn." Diệp Ngữ Thần khoanh chân ngồi dậy, "Hình tượng nhhân vật này vừa hung dữ vừa dịu dàng, còn có chút suy sụp tinh thần, nếu không nắm bắt tốt sẽ biến thành giả tạo."

"Đúng vậy, tôi muốn tìm cảm giác trước, anh có thể giúp tôi không?" Vũ Tu hỏi.

Diệp Ngữ Thần hỏi thẳng: "Diễn đoạn nào?"

"Anh xem trang 58 trước đi, tôi cảm thấy chỗ này rất có khiêu chiến." Vũ Tu cũng từ trên giường đứng lên, đổi thành tư thế ngồi khoanh chân, "Có cảnh sát tìm được tôi, muốn dẫn tôi đi trại cai nghiện, mà tôi muốn thuyết phục anh ta để tôi làm người cung cấp thông tin cho anh ta, giúp anh ta bắt được bọn tay buôn m@ túy."

"Chuyện này quá nguy hiểm, không có khả năng." Diệp Ngữ Thần nhíu mày, lập tức nhập tâm vào góc nhìn của cảnh sát.

"Nhưng cha tôi chính là bị bọn họ hại chết." Vũ Tu ngữ khí trầm xuống, mang theo sự cố chấp đặc thù của thiếu niên, "Tôi muốn báo thù cho cha tôi, để bọn họ nợ máu trả bằng máu."

"Cậu yên tâm, cảnh sát nhất định sẽ bắt được kẻ xấu, cho cậu một lời giải thích." Diệp Ngữ Thần nhìn kịch bản nói.

"Vậy thì đến khi nào?" Vũ Tu sắc bén nói, "Tôi không còn đường lui nữa rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!