Khi Diệp Ngữ Thần ngồi xe đưa đón đi đến khu suối nước nóng, cô bé ở quầy lễ tân đang mơ màng ngủ.
Trái mùa vốn đã ít khách du lịch, hơn nữa phần lớn khách du lịch đều thích ngâm mình trong suối nước nóng vào buổi tối, lúc này buổi chiều trong đại sảnh cũng không có nhiều người.
Bác quét dọn vệ sinh muốn đánh thức cô bé nhưng Diệp Ngữ Thần xua tay ra hiệu không cần.
Anh đi thẳng ra khu suối nước nóng ngoài trời như trong ảnh, nhưng khi đến đó, trong bể lớn nhỏ đan xen không có bóng dáng Vũ Tu.
[Diệp Ngữ Thần: Ở đâu]
Vũ Tu không trả lời tin nhắn ngay lập tức nên Diệp Ngữ Thần chỉ đành quay lại khu bên trong.
Suối nước nóng trong nhà ít hơn bên ngoài, hầu hết đều là bể tắm dành riêng cho khách đặt.
Diệp Ngữ Thần rất nhanh liền thấy một phòng đang khép hờ, anh bước chậm lại, đi tới cửa nhìn một chút, chỉ thấy người đang ngồi trong bể quay lưng về phía cửa là đại minh tinh nào đó, mà trên tay hắn đang cầm điện thoại nhắn tin WeChat.
[Vũ Tu: Phòng 808]
[Vũ Tu: Chỗ này của các anh là KTV sao]
Điện thoại Diệp Ngữ Thần kêu lên hai tiếng, Vũ Tu ở bên trong nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, sau khi trông thấy anh, thì ánh mắt hắn dừng lại một giây ngắn ngủi, rồi lại quay đầu đi.
"Có vẻ như em chẳng để ý gì đến chuyện phong sát nhỉ." Diệp Ngữ Thần đi vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại.
"Không có." Vũ Tu ném điện thoại lên áo choàng tắm bên cạnh bể, "Em chỉ là muốn nghỉ ngơi."
Hắn duỗi cánh tay đặt lên trên thành bể, vai và cổ thả lỏng ngửa mặt lên trên, yết hầu nhô ra trông rất rõ.
Ở khoảng cách gần, Diệp Ngữ Thần phát hiện thiếu niên ngây ngô giờ đây đã trưởng thành như trái cây căng mộng chín muồi không hái thì thật lãng phí.
Mặc dù, trước khi xuống đã thề sẽ phải thu thập Vũ Tu, nhưng lúc thật sự ở trước mặt hắn, thầy Diệp vẫn không thể ra tay được.
Bên bể không có chỗ ngồi, Diệp Ngữ Thần mới vừa đi một vòng trong khu này, thật sự rất muốn tìm một chỗ để ngồi xuống.
Anh cởi dép lê, kéo quần dài vải lanh đến đầu gối, hai chân bước xuống nước, ngồi xuống bên cạnh bể.
Hai người giữ khoảng cách một cánh tay, Vũ Tu liếc nhìn bắp chân Diệp Ngữ Thần, thu cánh tay đang đặt trên thành bể về.
"Bản thân thật vất vả mới có giá trị mấy chục triệu," Hai chân Diệp Ngữ Thần lười biếng đạp nước, "Mai kia bị tuột dốc trở về ban đầu, không cảm thấy đáng tiếc sao?"
"Chẳng sao cả." Vũ Tu nói, "Đây vốn không phải công việc em muốn làm."
Chân đạp nước đột ngột dừng lại, Diệp Ngữ Thần không có hỏi đến cùng vậy tại sao còn muốn làm, bởi vì anh có thể đoán được tại sao.
Năm đó, khi anh đề nghị chia tay, Vũ Tu ôm oán hận với anh, hiện tại hắn đã đạt đến đỉnh cao của nghề diễn viên, một tầm cao mà anh không thể với tới, đoán chừng đây chính là thủ đoạn Vũ Tu dùng để trả thù anh đi.
Đương nhiên, Diệp Ngữ Thần cũng không có tự mình đa tình như vậy, cảm thấy Vũ Tu vẫn còn để ý đến anh trong suốt những năm qua.
Có lẽ người ta chỉ đơn thuần là cảm thấy diễn viên kiếm được nhiều tiền hơn biên kịch mà thôi.
Nghĩ tới đây, Diệp Ngữ Thần tự giễu cười.
"Anh cười cái gì?" Vũ Tu nhìn Diệp Ngữ Thần hỏi.
"Không có gì." Diệp Ngữ Thần nói, "Chỉ là nhớ tới lúc chúng ta mới quen, phí đại ngôn của em mới chỉ hai trăm vạn."
Vũ Tu giọng trầm xuống: "Anh tốt hơn hết đừng nhắc đến chuyện trước kia với em."
Nhìn xem, vẫn còn rất nhiều oán hận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!