Chương 45: Bạn trai chính thức

Từ sau khi Vũ Tu bị phong sát, Lâm Dục Thư đã lâu không nhìn thấy y.

Mặc dù y cố ý che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt nhưng là một diễn viên với điều kiện ưu tú bẩm sinh, tỉ lệ dáng người thon dài vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

Khoảng hơn 1m8 mấy, người khác đứng bên cạnh Lamborghini thì cảm giác xe cao 1m2 cũng không thấp, nhưng Vũ Tu vừa đứng bên thì dường như chân cũng đã dài vượt quá nóc xe.

"Y tìm anh đại." Có người nhỏ giọng bàn tán, tò mò nhìn về phía phòng pit.

Vũ Tu có lẽ đã nhận được tín hiệu chỉ đường, lúc này định theo tầm mắt mọi người đi về phía trước, nhưng Lâm Dục Thư tiến lên một bước, chặn đường đi của y.

"Anh tìm Tống Khải Minh có chuyện gì?" Lâm Dục Thư hỏi.

Chiều cao của cậu xấp xỉ 1m78, thấp hơn Vũ Tu nửa cái đầu, nhưng nơi này là sân nhà cậu, khí thế không hề rơi vào thế hạ phong.

"Cậu là bạn cậu ta?" Vũ Tu rũ mắt xuống đánh giá Lâm Dục Thư, giọng điệu không hề khách khí: "Dẫn tôi đi tìm cậu ta."

Lâm Dục Thư đứng không nhúc nhích: "Có chuyện gì anh có thể nói với tôi."

"Cậu?" Vũ Tu nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn: "Cậu là ai?"

Nếu như Lâm Dục Thư đoán không sai, có lẽ Vũ Tu muốn nói chính là: "Mi là cây củ cải nào?"

"Không cần quan tâm tôi là ai." Lâm Dục Thư cũng không giận, nhàn nhã nói: "Dù sao tôi cũng biết anh là ai."

Nghe nói như thế, nhóm người vây xem lập tức bàn tán: "Y là ai vậy?", "Sao nhìn thấy hơi quen mắt nhỉ?"

Vũ Tu nhíu mày, nhìn lướt qua mọi người xung quanh, nói với Lâm Dục Thư: "Đổi chỗ khác nói chuyện."

Thật ra Lâm Dục Thư cũng không muốn nói chuyện với Vũ Tu trước mặt nhiều người như vậy, nghĩ lại, lý do cậu đứng ra lúc đó dường như do một loại ham muốn chiếm hữu khó hiểu quấy phá, luôn cảm thấy Vũ Tu muốn nói chuyện với bạn trai mình, hẳn là phải được sự đồng ý của mình trước mới được.

Tính chiếm hữu kỳ lạ.

Cuối cùng Lâm Dục Thư vẫn đưa Vũ Tu đến phòng pit.

Tống Khải Minh đang kiểm tra mã lực của Civic, nhìn thấy Lâm Dục Thư đi vào, hắn đang muốn mở miệng nói chuyện nhưng nhìn thấy Vũ Tu phía sau Lâm Dục Thư, hắn lại ngừng nói.

"Vũ Tu tìm anh." Lâm Dục Thư nói ngắn gọn.

Nói xong câu đó, cậu dựa vào bàn dụng cụ bên cạnh, không hề có ý định tránh né.

Vũ Tu nhìn lướt qua Lâm Dục Thư, chắc là không muốn có người ngoài ở đây, nói với Tống Khải Minh: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

"Anh hỏi." Tống Khải Minh rời khỏi cỗ mã lực, đi đến bên bàn máy tính, cầm lấy chai nước khoáng uống một ngụm.

Nhưng một lúc lâu Vũ Tu không mở miệng, hiển nhiên là đang chờ Lâm Dục Thư tự giác rời đi.

Tống Khải Minh thấy thế buông chai nước xuống, đi tới bên cạnh Lâm Dục Thư: "Nếu như anh muốn hỏi chuyện phong sát, đúng, tôi có tham gia vào; nếu như anh muốn hỏi chuyện giới thiệu tài nguyên nước ngoài cho anh…"

Nói tới đây, Tống Khải Minh ôm lấy bả vai Lâm Dục Thư, hất cằm, chỉ vào cậu nói: "Là ý của vị Lâm tổng này."

Lâm Dục Thư kinh ngạc nhìn về phía Tống Khải Minh, vẻ mặt khó hiểu: Tôi giới thiệu tài nguyên cho anh ta lúc nào?

Tuy nhiên cậu nhanh chóng phản ứng lại, lại là chuyện tốt Tống Khải Minh làm sau lưng.

Vũ Tu tháo khẩu trang xuống, so với trong quảng cáo mấy tuần trước rõ ràng y gầy đi không ít, đường quai hàm sắc bén hơn, ánh mắt cũng mang theo vẻ tàn nhẫn: "Tát một cái trả lại quả táo ngọt sao?"

Tống Khải Minh rút cánh tay đặt trên vai Lâm Dục Thư, khoanh hai tay trước ngực: "Về phần giới thiệu tài nguyên ở nước ngoài cho anh, là tôi không muốn làm chuyện quá tuyệt tình."

"Không cần." Vũ Tu tiến lên, nắm chặt cổ áo Tống Khải Minh: "Cậu giả mù sa mưa cho ai xem?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!