Chương 38: Vô cùng đáng sợ

Lâm Dục Thư không đến rạp xem phim nhiều, cậu có khuynh hướng chờ sau khi chúng được phát hành trên các nền tảng truyền thông trực tuyến sẽ ở nhà xem.

Ở nhà không bị ai quấy rầy, có thể tận hưởng sofa rộng rãi, có rượu và đồ ăn vặt bao la, còn tùy ý khống chế tiến độ chiếu phim.

Nếu bắt Lâm Dục Thư phải nói ý nghĩa tồn tại của rạp chiếu phim, có lẽ do đó là một nơi không thể thiếu khi hẹn hò.

Quản lý của rạp chiếu Vĩnh Tinh đã đích thân chào đón Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư vào phòng chiếu VIP của rạp.

Cách vách phòng này chính là phòng chiếu tình nhân, khi mới bước vào, Lâm Dục Thư đã cảm thấy kinh hãi, còn tưởng Tống Khải Minh dặn dò bao phòng tình nhân, kết quả chỉ đi ngang qua mà thôi, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, biết Tống Khải Minh vẫn có chừng mực.

Trong trung tâm thương mại của Thiệu gia, rạp chiếu phim của Thiệu gia, ngay cả chìa khóa cũng nhờ người Thiệu gia giải quyết, Tống Khải Minh sẽ không đến mức quang minh chính đại dẫn Lâm Dục Thư đến phòng chiếu tình nhân như vậy.

Cùng xem phim của Vũ Tu còn có thể giải thích, dù sao Vũ Tu cũng là con riêng của Thiệu Hòa Húc, muốn tìm hiểu cũng là điều hợp lý.

Chỉ là Lâm Dục Thư vẫn cảm thấy kỳ lạ, sau khi ngồi xuống hàng ghế chính giữa rạp, cậu nhìn về phía Tống Khải Minh bên cạnh hỏi: "Anh đi tìm Thiệu Hòa Húc sao?

Chắc chắn Thiệu Hòa Húc biết chuyện này.

Mặc dù người lúc đầu Tống Khải Minh tìm không phải ông ta, nhưng cuối cùng phải có sự đồng ý của ông ta mới được.

"Ừ." Tống Khải Minh không nhiều lời, đúng lúc rạp chiếu tối xuống, trên màn hình xuất hiện biểu tượng hình ảnh cho phép công chiếu. "Xem phim trước đã."

Chủ đề của bộ phim đoạt giải này là trả thù, mang đậm sắc thái hồi hộp căng thẳng.

Vũ Tu đóng vai một ông bố trẻ đơn thân, có cô con gái Tiểu Viên nhu thuận đáng yêu vừa lên lớp hai. Cuộc sống của hai bố con tuy rằng không giàu có nhưng cũng rất êm ấm, cho đến một ngày, Tiểu Viên bị làm nhục ở trường học…

Mở đầu bộ phim để lại một dấu chấm hỏi: Mẹ của Tiểu Viên đã đi đâu?

Những manh mối rải rác chỉ ra rằng mẹ của Tiểu Viên bị tâm thần, thường xuyên ngược đãi Tiểu Viên, mà sau khi Tiểu Viên bị bắt nạt cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề tâm thần.

Nhân vật do Vũ Tu thủ vai bắt đầu con đường trả thù của mình, đầu tiên là chôn sống giáo viên thể dục đã bắt nạt Tiểu Viên, sau đó bắt đầu một màn đấu mưu ly kỳ với cảnh sát.

Kết thúc bộ phim, đương nhiên Vũ Tu bị bắt.

Khi cảnh sát đào quan tài của giáo viên thể dục bị chôn sống trên núi, họ bất ngờ phát hiện trong quan tài còn có một bộ xương trắng, chính là mẹ của Tiểu Viên…

Bộ phim dừng lại ở đây, để lại một khoảng trống vừa đủ để nghiềm ngẫm.

Lâm Dục Thư hoàn toàn chìm đắm vào cốt truyện, cho đến khi ánh đèn phòng chiếu sáng lên, cậu nói cái kết bỏ lửng với Tống Khải Minh: "Mẹ của Tiểu Viên cũng bị Vũ Tu chôn sống…"

Tống Khải Minh dường như cũng vừa thoát ra khỏi bầu không khí hồi hộp, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Xem ra là vậy."

Khó trách bộ phim này có thể giúp Vũ Tu đoạt giải.

Kỹ thuật quay của đạo diễn cực kỳ tinh tế, tuy phóng đại sự gay cấn hồi hộp đến cực điểm nhưng không làm cho người ta có cảm giác cố làm ra vẻ huyền bí.

Diễn xuất của Vũ Tu cũng càng ngày xuất sắc, trước khi Tiểu Viên gặp chuyện không may thì anh là một người vui vẻ như ánh mặt trời, nhưng sau đó trở nên u ám và hoang tưởng, giống như một kẻ mất trí đang đi trên dây.

Sự khắc chế khi đối phó với cảnh sát, thô bạo khi đóng người vào quan tài và điên cuồng khi ở nhà một mình, rất khó để nói người có vấn đề tâm thần rốt cuộc là mẹ Tiểu Viên, Tiểu Viên hay là người cha đơn thân do Vũ Tu thủ vai.

Diễn xuất của Vũ Tu trong phim có thể nói là hoàn hảo, tin tưởng sẽ không ai nghi ngờ năng lực của y khi đạt được giải Ảnh đế. Mà y năm nay mới 30 tuổi, tương lai còn có thể phát triển rất xa, khó trách Phương Lan không nhịn được khi thấy y ưu tú như vậy.

"Hôm nay Phương Lan tìm tôi."

Sau khi xem phim, hai người tìm một nhà hàng Trung Quốc có không gian riêng tư trong trung tâm thương mại. Dọc theo đường đi, hai người trò chuyện về tình tiết của bộ phim, mãi đến khi ngồi xuống, Lâm Dục Thư mới nhớ tới chính sự.

"Sau đó thì sao?" Tống Khải Minh dùng khăn nóng lau tay, dường như không quá ngạc nhiên.

"Cô ấy nói sẽ không lấy mấy mảnh đất kia đi." Lâm Dục Thư nói. "Nhưng điều kiện là Thiệu Hòa Húc phong sát Vũ Tu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!