Xích đu bay lên bầu trời đêm, lắc lư qua lại giữa biển sao mênh mông và biển đèn. Giọng nói ngọt ngào của nữ hài mù hô: "Người cao to, đỡ lấy ta——" Thang Càn Tự ngạc nhiên quay đầu lại, xích đu đang lay động đến cao nhất, nữ hài tử một thân bạch y hai tay buông lỏng, cả người từ trên xích đu nhảy ra, tựa như một dòng nước suối trong trẻo chói mắt từ giữa muôn vàn tinh tú rực rỡ bay thẳng xuống, rơi xuống trong lòng hắn.
Vạt áo trắng trong ở trong gió mãnh liệt vỗ vào, nữ hài giống như chim trắng từ trên lầu đối diện mặt nước vút lên cao rơi xuống, đụng vào đúng trong ngực Thang Càn Tự. Hắn chống đỡ không được, lui về phía sau vài bước, mắt thấy sắp ngã từ trên cầu xuống, may mà Quý Sưởng nghiêng người dùng bả vai đỡ lấy bọn họ, ba người cuối cùng ngã thành một đống, gần như đều rơi xuống nước. May mà cây cầu nhỏ này nằm ở một bên tẩm cung Thái tử, mới không gây ra náo loạn.
Đây là cuối xuân cỏ cây nảy mầm, trong vương thành khắp nơi là cung nhân trang điểm lộng lẫy túm năm tụm ba, làn gió thơm toả ra người đi ra ngoài.
"Người cao to, ngươi thật vô dụng a." Đề Lan nhảy dựng lên, đá đá Thang Càn Tự.
Thanh niên cười đứng lên, một mặt kéo Quý Sưởng lên, "Đâu phải người cao to gì chứ, Sưởng vương điện hạ đã sớm cao hơn ta rồi." "Thật sao?... Ai, thật sự a."
Đề Lan trên mắt vẫn như cũ che băng lụa, vươn hai tay lung tung sờ vai bọn họ, bộ dáng vẻ mặt cực kỳ giống tiểu cô nương chơi trốn tìm, nhưng đôi môi vốn trẻ con lại trở nên phúng phính xinh đẹp như vậy, cười rộ lên giống như nụ hoa tường vi hoang dã hé ra từng cánh. Chú Liễn thời tiết ấm áp, vạn vật nảy nở sớm, nàng như vậy nữ hài tử mười bốn tuổi, dáng người nhăn mày cười đã nghiễm nhiên là phong vận thiếu nữ Đông Lục mười sáu tuổi.
Quý Sưởng thay nàng phủi đi bụi đất trên y sam, "Bộ y phục cung nhân này ngược lại còn vừa người, là của Cung Diệp nhỉ? Nàng không ngăn cản ngươi?"
Đề Lan cười nói: "Các cô nương đều bị ta cho nghỉ, vui mừng hớn hở chạy ra ngoài xem tế điển, chỉ còn lại Cung Diệp mặc xiêm y của ta, ở trong phòng giả bộ ngủ."
"Chưa từng thấy ngươi không thương cảm như vậy." Quý Sưởng cũng cười, "Vạn nhất Cung Diệp có người trong lòng, không thể đi ra ngoài xem tế điển, sợ sẽ oán chết ngươi."
"Cung Diệp là người ta mua về, khi nào đến phiên ngươi đau lòng? Hơn nữa ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua lễ tế mưa, nhưng Cung Diệp hàng năm đều có thể xem."
Đề Lan phản bác, bản thân cũng biết là làm mình làm mẩy, vì thế trên mặt đỏ bừng, thay đổi khẩu khí nói: "Các ngươi mặc xiêm y gì?"
"Chấn Sơ chính là một thân bình thường, ta mặc một thân quân bào của Vũ Lâm Quân, cải trang thành thủ hạ của hắn, ngược lại cũng ra dáng." Quý Sưởng đáp.
Bỗng nhiên hắn nheo đôi mắt tuấn tú lại, lắng nghe tiếng trống mơ hồ bên ngoài vương thành truyền đến, sau đó nắm lấy tay Đề Lan, nói: "Chậm nữa sẽ không có thuyền, đi mau!"
Đề Lan lại không chịu di chuyển nửa bước, cười gạt tay hắn ra, "Hiện tại ngươi cũng không phải là hoàng tử điện hạ từ Đông Lục tới, ta cũng không phải là công chúa ngang ngược kiêu ngạo nhất toàn vương thành Đề Lan, chúng ta chẳng qua là thị vệ cùng nữ nô."
Nói xong lại chuyển hướng Thang Càn Tự, cười khéo nói, "Thang đại tướng quân, ngươi mời đi trước."
Thang Càn Tự lắc đầu, đành phải đi ở phía trước, Đề Lan cùng Quý Sưởng ở phía sau cúi đầu ngoan ngoãn đi theo, lúc nào cũng cười trộm lấy khuỷu tay đẩy tới đẩy lui. Đi chưa được hai bước, Thang Càn Tự lại đột nhiên dừng chân, quay đầu lại quan sát Đề Lan một lát, tiến lên cởi dây ruy băng bịt mắt nàng xuống, nói: "Trong toàn vương thành chỉ có một mình ngài buộc thứ này, đi ra ngoài như vậy chẳng phải là lộ tẩy sao."
Hắn gấp lại dây ruy băng trắng thuần dài năm thước kia, thu vào trong ngực, quay đầu muốn đi, Đề Lan còn không biết làm sao đứng tại chỗ, lông mi nhắm chặt u ám, giống như cánh bướm ướt đẫm sương sớm khép lại trên mặt.
"Đồ ngốc, mở mắt ra đi." Quý Sưởng xoa xoa tóc của nàng, "Nào có người nhắm mắt đi đường." Lông mày Đề Lan nhíu lại, toàn thân dường như đều kìm nén sức lức, lông mi nặng nề khẽ mấp máy, qua một hồi lâu, rốt cục gian nan mà chớp chớp mở ra.
Bọn họ quen biết gần chín năm, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy đôi mắt của nàng. Đôi mắt hoàn toàn không ánh sáng màu sắc kia, đã có mỹ lệ kinh người, gợi lên vô số hình ảnh còn lưu lại trong trí nhớ thời thơ ấu của Quý Sưởng.
Hoa sen trong nháy mắt nở rộ. Chim trắng vỗ cánh mà bay. Ngọn lửa ào ào nhảy múa tức thời bùng lên trong bóng tối.
Mọi khoảnh khắc tươi đẹp thoáng qua tựa bóng câu vụt mất chẳng thể nào níu giữ, như bọt khí liên tiếp óng ánh ồ ồ nổi lên mặt nước.
"Mở ra cũng không nhìn thấy mà. Chấn Sơ?" Đề Lan gọi tên hiệu của Thang Càn Tự, lần mò nắm lấy dây tua trên bội đao của hắn.
Quý Sưởng cúi thấp mắt, không ai nhận ra thần quang lưu chuyển bên trong.
Vệ binh vương thành thủ vệ cửa hông địa vị thấp kém, gần như chưa bao giờ thấy qua dung mạo Quý Sưởng cùng Đề Lan, cũng không cẩn thận kiểm tra, thi lễ với Thang Càn Tự, rồi cho ba người đi. Thang Càn Tự mỗi ngày ra vào trong ngoài vương thành, mọi người đều biết hắn là nhân vật thân tín như tay chân bên người Sưởng vương, năm xưa từng làm khó dễ những vệ binh kia của hắn, có vài người đã tấn thăng tiểu đầu lĩnh, thấy hắn hết sức kính cẩn thành thật.
Đông Lục nội loạn đã gần năm năm, lúc trước thời điểm Vương sư gian nan quẫn bách nhất, Tiếm Vương* Chử Phụng Nghi chiếm cứ Tuyền Minh, phong tỏa hết thảy đường hàng không phía đông Mẫn Chung, tiếp tế vận chuyển của Tây Lục Vương sư chỉ có thể đi qua eo biển Oanh Ca phía tây vận chuyển, nhưng mà đây lại là một con đường hàng không hung hiểm thủy triều trắng liên tục nổi lên, hải phỉ thường lui tới. Chú Liễn cùng Trưng Triều có minh ước, vương phi duy nhất của Húc Vương chính là muội muội của Quân Lương Vương Tử Trâm, một khi Húc Vương đăng cơ, Tử Trâm sẽ là hoàng hậu của Đông Lục. Nhưng mà Quân Lương sớm đã trở thành một cỗ thi thể sống, nắm giữ quyền lực một quốc gia Anh Ca đại quân chưa chắc đã vui mừng sau khi thấy Tử Trâm được sắc lập, hơn nữa thế cục Đông Lục chưa rõ, người Chú Liễn liền lấy cớ đường hàng không thông, kéo dài không muốn thực hiện ước hẹn, ngầm sai khiến thương lữ đem lương thảo vũ khí vận chuyển tới Bắc Lục, giá cao hướng Vương sư lưu vong bán ra kiếm lời. Sưởng vương ở nhờ Chú Liễn khi đó chẳng qua mười bốn tuổi, lại có dũng khí xông thẳng vào dưới ngai vàng của Anh Ca đại quân, khẳng khái trần thuật, Anh Ca đại quân lúc này mới đem vật tư ban đầu hứa hẹn giao cho Sưởng vương, do Sưởng vương tự mình thuê đội tàu vận chuyển. Trong vòng hai ba năm đó, lương thảo của Vương sư ngược lại có phân nửa là từ cảng Tất Bát La đưa đến thành Sương Hoàn Bắc Lục. Sau này Tiếm Vương liên tục tháo chạy, Chử Trọng Húc nghiễm nhiên lộ ra khí tượng bá chủ, mắt thấy sắp đoạt lại đế vị Chính Sóc, Sưởng Vương một chi cũng chắc chắn trở thành thế lực Trưng triều gần với Hoàng đế, ngay cả tùy tùng tướng quân vừa là thầy vừa là bạn này, cũng không thể đắc tội.
Tiếm Vương: chỉ vị quân vương lạm quyền
Thang Càn Tự từ phía sau liếc xéo tên Vũ Lâm quân trẻ tuổi của Trưng Triều đang đứng nghiêm trang hành lễ với đám vệ binh Chú Liễn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo gần như không thể nhận ra.
"Chấn Sơ, ngươi nhìn sắc mặt bọn họ xem. Thấy quyền thế phú quý, cho dù vô can với mình, cũng phải tranh nhau vây quanh. Nếu một khi không được như ý, người người đều có thể bỏ đá xuống giếng." Hắn hạ giọng, nói bằng ngôn ngữ Đông Lục.
Thang Càn Tự cười nhạt nói: "Thế nhân chính là thiên tính xu lợi tránh hại như vậy, điện hạ." Quý Sưởng khẽ gật đầu.
Bên ngoài tường thành ồn ào, mơ hồ có tiếng sáo trống tung bay. Đề Lan chưa từng nghe qua trận trượng như vậy, rụt một bước về phía Quý Sưởng, hắn liền nắm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, chúng ta đang ở đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!