Chương 12: Kết thúc

Năm đầu Thiên Hưởng vốn không nên là năm định kỳ thay quân Tam Quan. Nhưng mà chiến loạn liên tục, quan lại nhân mã mệt mỏi, hơn nữa vì trong Lục Dực tướng có ba gã muốn rời kinh nhậm chức chủ soái biên quan, sau khi đại điển đăng cơ tân đế, binh bộ lên tấu chương phá lệ thay quân, tự nhiên là chuẩn.

Cuối hè tháng tám, chín vạn binh mã thay quân tụ tập ngoài Chu Tước Môn, hàng ngũ nghiêm ngặt. Mấy ngày nhân mã tập kết, quán rượu trong thành Thiên Khải buôn bán vẫn rất náo nhiệt, dưới tiếng ồn phồn hoa của thành phố lại không che giấu được lòng người hoảng sợ. Năm đó khi phản loạn nổi lên, chính là thừa dịp khe hở binh mã Tam quan Hoàng Tuyền, Thành Thành, Mạc Hột đổi phòng thủ, trong đó sáu vạn nhân mã đi tới Phù Quan cùng Mạc Hột quan cùng giải quyết phản quân, quay đầu vây kín đế đô.

Mọi người vừa mới từ trong đầu đường xó chợ dàn xếp lại, vết thương vẫn còn mới, cho dù là ngày thái bình, tình cảnh trọng binh giữ thành như vậy nhìn ở trong mắt, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Ngày ấy Lan Trung khi trời tờ mờ sáng, sắc trời vẫn là đen như mực, duy chỉ có một vệt rạng đông nhàn nhạt nơi chân trời, xám trắng đau thương lạnh lẽo. Dưới thành vây quanh bóng người cờ hiệu, đen nghịt trải ra mấy dặm, lại yên tĩnh không tiếng động, ngẫu nhiên có vài tiếng ngựa hí, cũng lập tức được trấn an.

Trong cung truyền ra tin tức, nói ngự giá đã trên đường đến Chu Tước Môn, Thục Dung phi Đề Lan đi theo bên cạnh.

Trong đám người những vì sao thắp sáng đuốc, nối tiếp củi lửa đưa truyền, liên miên như biển, ánh lửa chiếu sáng trưng, ba doanh y giáp chia làm ba màu đỏ vàng, chàm, ba màu ảm đạm, tự thành đội hình sát cánh nhau.

Một lát sau, trên Chu Tước Môn đèn đuốc rối loạn, hai bên cửa thành bỗng nhiên buông xuống một lá cờ dài năm thước, lệnh kỳ dài mười hai thước gấm đen Bàn Long, đúng là ngự giá tới. Tiếng trống là hiệu, chín vạn binh sĩ cùng quỳ gối, núi hô vạn tuế, sóng lớn tung bụi cuồn cuộn bụi đất.

Dưới lá cờ phó soái hàng đầu Hoàng Tuyền Quan, Thang Càn Tự giương đầu nhìn ra xa đầu thành. Bên cạnh truy y đế vương, một bóng người mảnh khảnh quấn áo choàng Khổng Tước Linh, bộ dáng không chịu nổi cái lạnh giá của sương sớm. Nội thần bên cạnh cao giọng tụng thánh chỉ, câu nói dài dằng dặc đơn điệu của dị quốc, nàng nghe không rõ, đành phải an bình đứng lặng trước trĩ điệp, cúi đầu xuống, như là đang nhìn hắn từ xa. Nàng ở trên thành, hắn ở dưới thành, mặt mày đều là mơ hồ.

Kiểm duyệt đã xong, trên thành nổ pháo làm hiệu, tướng sĩ tam doanh Xuyên Lưu phân đường, Võ Uy doanh lấy đường Hà Tây đi Đà Quan, Thành Thành doanh đi Mạc Hột quan, Hoàng Tuyền doanh đi vòng qua tây bắc đi Hoàng Tuyền quan, đều tự đổi quân.

Thang Càn Tự lên ngựa xoay chuyển phương hướng, theo cờ chủ soái đi về phía tây, phía sau là đại đội ba vạn nhân mã. Sắc trời xám xịt, tầng mây như bông, lại không biết là khi nào sáng lên.

Cả ngày đó cuối cùng vẫn không có quang đãng. Sáng sớm không thấy mặt trời, vẫn cảm thấy oi bức, các nội thần bưng bát lưu ly lớn, đem băng đá Kỳ Việt đưa tới phân phát khắp các điện trong cung.

Đến sau giờ ngọ, sắc trời đã mờ mịt như đêm, trong mây loạn trào lưu, có điện quang xanh lam xuyên qua như kích. Gió thổi đột nhiên nổi lên, gió ngựa dưới mái hiên Việt An cung leng keng loạn vang, cửa sổ chung quanh va chạm, không bao lâu, hạt mưa nặng nề liền như roi quất xuống.

Đề Lan đứng trước cửa sổ phía bắc, trời đất đen kịt, rèm mưa dày trắng từng đợt bị gió lùa, bay nghiêng như thác nước, núi xa đều chìm vào mây đen mênh mông, nhìn không thấy đường đi của người kia.

Từ nay về sau chân trời xa xôi, cách xa Hãn Hải, không gặp lại, cũng không muốn gặp lại. Nàng lui vài bước, ngồi trở lại trên chiếc giường thấp bằng gấm vóc Tô Phương, nhìn mưa dưới mái hiên trút xuống dần dần xuất thần, bất giác ngủ thiếp đi.

Đề Lan ngủ rất say, không còn những giấc mộng chẳng lành, chỉ có bóng tối vô tận ôm lấy, trong lòng nàng lại trống trải vừa ý, chỉ nguyện cứ rơi xuống như vậy, không tỉnh lại nữa.

Trong lúc ngủ say, nàng bỗng nhiên cảm giác ra cái gì đó lạnh lẽo cứng rắn không tiếng động dán tới, chạm vào trên mặt, tản mát ra mùi tanh lạnh của sắt thép.

Nàng mở to hai mắt.

Xúc cảm nặng nề kia vẫn còn, bọt nước chảy xuống, chui vào trong vạt áo, nàng lẻ loi rùng mình một cái. Đó là một bàn tay, áo lót da trâu dưới giáp thép đều ướt đẫm, có lẽ là sợ đánh thức nàng, chỉ dừng lại thật lâu trên gò má nàng. Đêm đã khuya, đèn nến không biết bị gió dập tắt từ lúc nào, bên ngoài mưa vẫn chảy xiết. Người trước mắt quỳ một gối trước giường thấp của nàng, toàn bộ thị vệ Vũ Lâm khinh giáp nhỏ nước, diện mạo thân hình đều che hơn phân nửa, nhưng nàng nhận ra.

Nàng ngồi dậy, hoảng hốt trong mộng, chỉ gọi tên hắn một tiếng: "Chấn Sơ", "Đi theo ta đi." Hắn hạ thấp giọng, trong bóng tối chỉ có một đôi con ngươi màu trà trong suốt, lóe lên ánh sáng vô cùng lo lắng.

Đề Lan sắc mặt trắng bệch, nói: "Ta không nghe chàng bài bố."

"Ta suốt đêm lặn ra doanh địa, chạy bảy mươi dặm đường tới gặp nàng, sẽ không có ý định trở về nữa." Hai tay hắn nâng mặt nàng lên, không cho nàng quay mặt đi. Trên người hắn tản ra hàn khí của mưa đêm, từng tia từng tia thấm vào dưới da thịt nàng, khiến quanh người nàng nổi lên rét run, là phẫn nộ, là đau thương, hoặc là vui sướng, nàng không phân biệt rõ.

"Đi theo ta đi." Hắn vội vàng lặp lại.

"Còn mẫu thân chàng thì sao?" Nàng hỏi với vẻ hoang mang.

Thang Càn Tự không hề do dự, "Ta an bài người hộ tống nàng đến trấn Vân Mặc, lập tức ra biển. Ta đến Thu Diệp đón mẫu thân, liền lên cảng Hoắc Bắc, đi thuyền xuôi nam hội hợp với nàng. Đến trên biển, sẽ không còn ai ngăn cản được chúng ta nữa."

"Quý Sưởng đâu?" Hắn lắc đầu, "Hắn là người lớn rồi."

"Vậy chức quan của chàng thì sao?"

"Không cần nữa, tất cả đều không cần nữa." Hắn đột nhiên mỉm cười, "Ta mang nàng đi, chúng ta đi làm hải tặc." Nàng sững sờ nhìn hắn, qua hồi lâu, mới dần hiểu được, lắc đầu, dùng sức đẩy hai tay hắn ra.

"Quá muộn rồi, Chấn Sơ." Nàng nói xong, mái tóc xoăn dày rơi xuống, che đi khuôn mặt nàng.

"Đề Lan......" Hắn gần như hoảng sợ, nắm lấy vai nàng, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng.

"Hoàng phi cùng tướng quân bỏ trốn trong đêm, đối với hai nước mà nói đều là sỉ nhục đáng sợ, nếu Hoàng đế cùng Anh Ca cữu cữu không chịu thôi, lại khởi chiến thì sao? Vạn nhất công văn nhân mã truy bắt đến Thu Diệp trước, giam giữ mẫu thân chàng thì sao?" Đề Lan chợt ngước mắt lên. Ánh mắt kia nặng nề nóng rực, giống như là ùn ùn kéo đến dã hỏa đốt đến cuối cùng, cuối cùng cái chớp mắt kia mãnh liệt không thể nhìn thẳng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!