"Bé cưng à." Giọng Lộ Bạc Chu có vẻ uể oải, biểu cảm trên mặt rất khó nói, "Em đang làm gì vậy?"
"Anh ơi… Em…" Tim Ân Thải Vụ hẫng nửa nhịp, cậu nín thở theo bản năng, cứng người ngay tại chỗ, ấp úng cả buổi lại không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Khuôn mặt trắng nõn phớt màu ửng hồng, cậu cúi đầu càng ngày càng thấp, cái cằm trông càng nhòn nhọn, nhìn vừa xinh đẹp vừa bất lực.
"Em đang thủ dâm à." Rõ ràng đang nói từ tục tĩu như vậy nhưng thần sắc của Lộ Bạc Chu lại cực kỳ đàng hoàng, hàm dưới sắc lẻm khẽ hếch lên, anh nhìn xuống Ân Thải Vụ từ trên cao, "Xoa đỏ cả *** rồi, em n*ng đến vậy à?"
"** cái đã khóc rồi mà lại còn lén tự móc ***, dạng chân rộng thế này, em đĩ chết đi được ấy."
Giọng Lộ Bạc Chu càng ngày càng nặng, Ân Thải Vụ bị anh nói mà thấy vừa nhục nhã vừa xấu hổ, cặp đùi của cậu run bần bật lên, giọng mang tiếng nức nở như giây tiếp theo sẽ bật khóc vậy: "Anh à anh… Anh đừng nói nữa…"
Đuôi mắt của cậu bé nhà anh đã đỏ bừng, đôi môi bị cắn sáng lấp lánh, trông có gì đó rất đáng thương. Cặp môi mỏng của Lộ Bạc Chu hơi mím lại, nuốt những câu thô tục hơn xuống.
Lộ Bạc Chu dừng một nhịp, tầm mắt ngừng trên cánh môi đỏ bừng ướt át của Ân Thải Vụ, đột ngột đưa ra yêu cầu: "Bé à, anh muốn hôn em."
Ân Thải Vụ vừa ngây ra một chút, vòng eo nhỏ nhắn đã nhanh chóng nằm gọn trong tay Lộ Bạc Chu, bàn tay to lớn của người đàn ông ấy đặt lên ngực cậu, bóp lấy bầu vú mềm trong tay mà xoa nắn, thịt vú mềm mại bị anh nắn bóp thành đủ loại hình thù, liên tục tràn ra khỏi những khe hở ngón tay của anh.
Bàn tay thô ráp xoa nắn đầu v* khiến nó dần thành màu đỏ tươi, bầu vú trắng nõn nà rất nhanh đã bị in lên những dấu tay thô bạo, cảm giác tê tê dại dại khiến Ân Thải Vụ sợ hãi thở hắt ra, mềm nhũn vô lực mà dựa lên người Lộ Bạc Chu.
"Vú mềm thật." Lộ Bạc Chu lẩm bẩm, anh khựng lại một nhịp rồi nói như thúc giục: "Hé miệng ra."
Ân Thải Vụ ngoan ngoãn hé mở đôi môi, lúc cặp môi mỏng của Lộ Bạc Chu dán lên, cậu quên cả chuyện phải nhắm mắt, cũng thấy được khuôn mặt với những đường nét sắc bén của anh, không có sự tự kiềm chế và bình tĩnh thường ngày, mà để lộ một sự nôn nóng thấy rõ.
Giống như, Lộ Bạc Chu cũng rất thèm muốn cậu (1).
Ý nghĩ này làm trái tim Ân Thải Vụ đập thình thịch, sự bất an và hoảng sợ do cái *** nữ tính quá mức dâm đãng của mình dường như đều được gạt sang một bên.
Hơi thở của Lộ Bạc Chu phả vào mặt Ân Thải Vụ, rất nóng, cặp môi Ân Thải Vụ bị mút cắn đến hơi lõm xuống một chút, cánh môi không ngừng bị chà xát qua lại. Lộ Bạc Chu hôn rất cẩn thận, nước bọt dính dính nhớp nhớp trào ra, tô lên cánh môi, ướt nhẹp, Ân Thải Vụ hơi không quen được với cách hôn càng ngày càng quá mức như thế này, cậu giãy giụa một chút, nhưng hõm eo lại bị nhấn một cái.
"Đừng nhúc nhích." Người đàn ông ấy mút lấy môi Ân Thải Vụ, liếm đi sợi tơ dính nhớp, đôi môi (2) nho nhỏ bị cắn đến sưng đỏ, phù lên rất rõ ràng, anh khàn khàn ra lệnh cho cậu, "Mở miệng to hơn chút đi, không được ngậm lại."
Ân Thải Vụ bị hôn đến không thở nổi, mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt tròn xoe chớp chớp liên tục, hàng mi dày rung rung, cậu có thể cảm nhận được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của Lộ Bạc Chu, cậu cảm thấy mình không thể khởi động được chút sức lực nào.
Cậu sợ hãi mở môi ra thật to, lại mắc cỡ nhắm tịt mắt lại, cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng của người đàn ông ấy chui vào trong miệng mình khiến cậu thấy lo lắng hồi hộp vô cùng, nhưng vẫn vâng lời cố không khép miệng lại.
Nước bọt chảy càng ngày càng nhiều, gương mặt Ân Thải Vụ ưng ửng hồng, ngay cả chóp mũi cũng đỏ, Lộ Bạc Chu nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của cậu, khen cậu: "Ngoan lắm."
"Đầu lưỡi cũng hồng thật đấy, thè ra nào. "Lộ Bạc Chu nói song khẽ cắn đầu lưỡi Ân Thải Vụ một cái, rồi ngậm lấy lưỡi cậu đưa vào khoang miệng mình mà mút, tạo ra những tiếng nước chậc chậc vừa mơ màng vừa mờ ám.
"………" Ân Thải Vụ sắp bị hôn đến muốn xỉu, đầu óc mơ mơ màng màng, xung quanh môi cũng phơn phớt hồng, đầu lưỡi thì bị mút đến tê rần.
Lộ Bạc Chu không chỉ hôn cậu, còn nắn bóp vú cậu, rồi lại chỉ vào eo cậu mà cau mày: "Ăn không ít mà sao vẫn gầy thế này, không có lấy một chút thịt nào."
"Không trêu em mà… Khó chịu quá à… "Ân Thải Vụ cố nhịn cảm giác xấu hổ xuống, giọng mềm nhũn run run, "Rõ ràng so với hồi trưóc… Đã… Béo hơn nhiều rồi…"
Sau khi ở cùng nhau, Ân Thải Vụ hầu như không cần làm gì cả, Lộ Bạc Chu ngay cả khi ăn cũng thích đút cho cậu, ngực cậu đã lớn hơn ít nhất hai cup so với trước đây, cho dù là thế người đàn ông này vẫn tỏ ra không hài lòng.
Cánh môi mềm mại sau khi bị mút quá nhiều đã trở nên đỏ hồng trông có gì đó rất quyến rũ, sưng phù lên trông như bị thương vậy, chỉ chạm nhẹ một cái sẽ đau nhói lên. Đôi mắt Ân Thải Vụ long lanh đẫm nước, bĩu môi khóc có vẻ rất ấm ức: "Anh đừng cắn mà… Em cũng có cắn đâu…"
Rõ ràng chỉ là hôn thôi, đòi cậu phải mở to miệng, đưa lưỡi ra, cậu đều làm theo rồi, sao còn lấy răng cắn cậu thế này.
Nước bọt chảy ra quá nhiều, khiến tiếng nói của Ân Thải Vụ mập mờ không rõ, nhịp nói cũng dính dính, giọng mũi rất nặng, Lộ Bạc Chu bị dáng vẻ đáng thương thảm thiết này của cậu chọc cười, khẽ nhướng mày lên trông khá lưu manh: "Bé cưng à, anh đang ăn hiếp em đó."
"Chỉ cắn môi một chút đã không chịu nổi sao?" Đôi mắt xanh đẹp đẽ của người đàn ông tỏa ra dục vọng đặc sệt, "Em không vui thì có thể ăn hiếp lại."
Ân Thải Vụ bỗng cảm thấy hơi sợ, cơ thể cậu rụt lại một chút, nói mà không có chút khí thế nào: "Vậy… Anh cắn đi…"
Rõ ràng đang bị bắt nạt đến thảm thương, khóc đến đỏ cả mắt, cũng không biết đánh trả, chỉ nhỏ giọng thú thít, còn phải hé mở cho người đàn ông của mình cắn mút.
Ân Thải Vụ đang trần trụi, Lộ Bạc Chu lại như kẻ mặt người dạ thú. Anh hôn cậu bé của mình đến mức thiếu oxy, đôi bàn tay thì tha hồ trêu đùa cơ thể mềm mại trắng nõn nà, bàn tay chạy dọc theo kẽ mông đi xuống, đi đến cửa mình ướt nhoẹt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!