Chương 30: (Truyện chính kết thúc)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bú vú / "Cưỡi ngựa" / Mãi yêu say đắm (Truyện chính kết thúc)

Sau khi ba Ân biết Ân Thải Vụ muốn đi ngắm cực quang liền cực kỳ tán đồng, theo ông thấy Ân Thải Vụ đi chơi ở đâu cũng được, đừng ở lì trong nhà chơi game là được.

Bao nhiêu vất vả mới cai nghiện game được mấy hôm, cố gắng đừng có dính lại nữa.

Ba Ân chỉ tiếc sự vụ cuối năm ở công ty quá nhiều, không thể đi cùng với Ân Thải Vụ, ông dùng thái độ như đối đãi người anh em thân thiết để tán gẫu với Lộ Bạc Chu: "Thằng bé Tiểu Vụ này, từ nhỏ đã ngoan rồi, không để tôi với mẹ nó phải khổ tâm bao giờ."

"Tôi với mẹ nó đều bận công việc, lúc Tiểu Vụ còn nhỏ chúng tôi không có thời gian để trông nom nó, nó cũng không cần chúng tôi phải quản thúc, lúc lớn rồi lại không biết phải quản thúc thế nào, nói thì sợ nó để bụng, ngoài cho tiền có vẻ như làm gì cũng không đúng cả." Ba Ân càng nói càng xúc động, căn bản không có cơ hội cho Lộ Bạc Chu chen vào nói, "Tôi cũng không có yêu cầu gì quá lớn với nó, chỉ cần tốt nghiệp được là tốt rồi, cứ nghĩ tới con trai còn nhỏ tuổi đã là sinh viên tốt nghiệp trường đại học N danh tiếng, thật ra cũng thấy rất thỏa mãn."

Mẹ Ân làm bên công tác hành chính, đúng vào khoảng thời gian hai năm lúc Ân Thải Vụ mới được sinh ra, bà gặp được thời cơ thăng chức khó có được, chuyển đến làm ở một tỉnh khác. Ba Ân mở công ty kinh doanh vật liệu xây dựng, cũng đúng lúc vừa bắt đầu, thường xuyên phải đi công tác.

Hai người đều không tạm gác sự nghiệp xuống được, hơn nữa lúc nhỏ Ân Thải Vụ thực sự rất ngoan, chưa bao giờ phá phách cả, bọn họ cũng vô tâm, quăng luôn đứa con nhỏ cho trường học.

Qua vài năm như vậy, thời gian họ chân chính ở cùng Ân Thải Vụ cũng không tính là nhiều.

Ba Ân vỗ vỗ vai Lộ Bạc Chu, có vẻ tùy ý nói: "Chú em này, thật sự cảm ơn chú, thành tích của Tiểu Vũ tiến bộ nhiều như vậy, sang năm có thể tốt nghiệp đúng hạn chắc chắn không thành vấn đề, khá lắm."

Cho dù Lộ Bạc Chu đã kinh qua nhiều khó khăn thử thách (1) rồi vẫn bị hai tiếng "Chú em" này làm giật cả mình.

Mẹ Ân dường như đã nhận ra có gì đó không thích hợp, ánh mắt ngừng ở khóe môi Lộ Bạc Chu, nhìn vết rách đã đóng mài trên môi anh, bà đột nhiên hỏi: "Tiểu Lộ này, con bị cắn rách môi à? Hôm qua lúc con tới hình như không thấy có nhỉ."

Lộ Bạc Chu liếc nhìn Ân Thải Vụ một cái không để lộ dấu vết: "Lúc ăn không để ý lỡ cắn phải ạ."

Ân Thải Vụ nghe đến đó, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói chen vào: "Đàn anh Lộ à, anh cũng đâu còn nhỏ đâu chứ, ăn cũng lỡ tự cắn mình được, có phải cơ cắn bị gì không, cái này phải tới bệnh viện kiểm tra sớm xem có vấn đề gì không nhá."

Ân Thải Vụ còn định khịa mấy câu nữa lại bị tầm mắt của anh xẻo cho một cái, cậu hơi rén, đột nhiên thấy hai cái lỗ bị lão này ** ná thở tối qua căng căng đau đau.

Lộ Bạc Chu nói chuyện với ba mẹ Ân, cho biết tên một tour ngắm cực quang ở Alaska, trên thực tế sau khi họ xuống máy bay, Lộ Bạc Chu trực tiếp thuê xe, chạy dọc theo quốc lộ đi về hướng vòng Bắc Cực.

Tuyết phủ trắng xóa cả con đường, Ân Thải Vụ ghé người lên bệ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, cậu nhìn thấy bò Tây Tạng và hươu Père David (2) chạy ngang qua, thậm chí còn thấy dấu vết của gấu Bắc Cực.

(hươu Père David)

Như thể đã đi đến nơi tận cùng thế giới, mênh mông vô bờ bến.

Bọn họ thuê một căn nhà gỗ, chờ đến khi mây đen tan đi, là thời tiết tuyệt hảo để ngắm cực quang.

Ngồi dưới bầu trời đầy sao, Ân Thải Vụ mặc như một quả bóng tròn tròn, nâng má háo hức mong chờ.

Cực quang màu tím xanh nhảy múa như những dải lụa trên đỉnh đầu, sau đó nổ tung trên bầu trời như một màn pháo hoa tráng lệ nhất trần đời, Ân Thải Vụ không kìm được ôm lấy Lộ Bạc Chu, không nỡ phát ra một chút âm thanh nào gây quấy rầy khoảnh khắc này, chân tay họ quấn quýt lấy nhau, hôn nhau một cách điên cuồng, tiếng thở dốc dần trở nên mờ ám.

Đến khi Ân Thải Vụ được Lộ Bạc Chu ôm lên giường, cởi sạch quần áo, sự hưng phấn trên mặt cậu vẫn chưa tan, khuôn mặt xinh đẹp ưng ửng hồng, đôi mắt nai to tròn mở lớn, trông vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn.

Núm vú của cậu dựng đứng lên, bị người đàn ông này nắm trong tay véo mạnh một cái.

"Hưm… Anh à anh nhẹ thôi… "

Lộ Bạc Chu xoa nắn cặp vú mềm mại ấy, đôi tay bóp lấy chúng, há miệng ngậm lấy. Anh ngậm thịt vú non mềm vào miệng mút lấy mút để, đầu lưỡi ấn lên lỗ tiết sữa đánh lưỡi qua lại.

Ân Thải Vụ giãy giụa một chút mà chẳng thấm vào đâu, người đàn ông chôn vùi mặt vào cặp vú của cậu còn mút cắn mạnh hơn, hàm răng chẳng thèm thu bớt, nghiền cắn vú cậu, mút mát từng chút từng chút một, cắn đến khi hai núm vú non nớt trở nên sưng đỏ.

Vú Ân Thải Vụ bị Lộ Bạc Chu bú khiến cậu vừa vừa tê vừa ngứa, cơ thể nhạy cảm cực độ căn bản không thể chịu nổi kích thích như thế, khoái cảm nổ tung trong cậu như bị điện giật, Ân Thải Vụ nức nở bằng giọng mềm nhũn, đôi mắt đong đầy nước: "Anh ơi anh… Đừng cắn mà… Khó chịu quá đi à… "

Cậu vòng hai chân quanh eo Lộ Bạc Chu, vừa nghẹn ngào vừa ngẩng cổ lên, vươn lưỡi ra hôn lên môi người đàn ông của mình: "Anh ơi… Anh chịch em đi mà… Đừng cắn hoài vậy nữa… "

Lộ Bạc Chu không hề khách sáo, ngậm lấy lưỡi cậu mà mút mát, nụ hôn tạo ra tiếng nước dính nhớp, đến khi Ân Thải Vụ nhướng mày lên vẻ chờ mong, động tác của Lộ Bạc Chu tạm dừng một chút, giọng nói xen vào một vài tiếng cười trầm trầm: "Có lẽ anh hơi biến thái thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!