Hột le sưng đỏ hơi hơi thò ra ngoài / cậu như vừa bị ai đó ** nát vậy
Lúc Ân Thải Vụ thức dậy, đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Cơ thể như bị một thứ gì đó nghiền nát một lần từ đầu đến chân, thân thể bủn rủn mệt mỏi, dưới háng thậm chí chết lặng gần như mất cảm giác.
Ân Thải Vụ được Lộ Bạc Chu đánh thức, nếu như bình thường, đáng lẽ cậu phải nói vài câu khách sáo cảm ơn người ta, huống chi hôm qua họ còn vừa thống nhất "giải hòa".
Nhưng không biết vì sao, Ân Thải Vụ nhìn Lộ Bạc Chu đứng bên đầu giường cậu, thân hình thầy ấy cao lớn, tay chân thon dài, lúc nhìn xuống từ trên cao có một cảm giác áp lực lẫn xâm chiếm khó có thể miêu tả thành lời.
Ân Thải Vụ bỗng dưng không kìm lòng được muốn tránh xa một chút.
Cậu nghĩ vậy, cũng thực sự làm như vậy, thân hình co cụm bên trong chăn xịch qua bên cạnh một chút, sau đó lại bị thầy ấy dễ dàng nắm lấy cổ, bị kéo trở về dễ như trở bàn tay.
1
Mùi hương gỗ tùng trên người thầy ấy áp xuống, như che trời rợp đất, hơi thở vừa dày đặc vừa bá đạo, khiến Ân Thải Vụ cảm giác như không thể thở nổi.
Vẻ mặt Ân Thải Vụ thay đổi, da gà trên người nổi hết cả lên.
Cậu đang định phát cáu, song lại thấy cặp mắt xanh bình tĩnh của Lộ Bạc Chu rũ xuống, khóe môi cong nhẹ lên, trong mắt là sự bất đắc dĩ.
"Nghĩ gì vậy, sắp ngã khỏi giường luôn rồi này."
Ân Thải Vụ a một tiếng, đến tận lúc này mới nhận ra, nửa người cậu đã treo giữa không trung, nếu không có Lộ Bạc Chu vừa nãy kéo cậu lại, có khi cậu đã ngã khỏi giường thật rồi.
Bị ngã khỏi giường trong phòng homestay, cậu sẽ trở thành trò cười bự nhất cái lớp này!!!
"Vừa nhận ra ạ, cảm ơn bố Lộ." Sự ngại ngùng của Ân Thải Vụ đến chậm một nhịp, giọng cũng mềm xuống, cậu nhỏ giọng lầm bầm, "Không biết chuyện gì xảy ra nữa, cảm giác cứ khó chịu thế nào."
Ân Thải Vụ nói cũng thấy cổ họng khô khát.
Ân Thải Vụ liếm liếm khóe môi, răng vô tình chạm vào đầu lưỡi, cơn đau nhói tê buốt đột kích cậu, khiến cậu phải xuýt xoa: "Shh…"
Lộ Bạc Chu đúng lúc đó rót một ly nước ấm đưa tới, Ân Thải Vụ nhận lấy, nói lời cảm ơn.
Lúc nhận cái ly, cậu vô tình chạm vào lòng bàn tay của thầy ấy, độ ấm cao đến nóng rực.
Ân Thải Vụ mệt không chịu được, không lâu sao đã lại thiếp đi.
"Bé cưng à?" Lộ Bạc Chu nhẹ giọng gọi cậu, nhưng thật lòng không sao kìm nén được, anh cúi đầu nhẹ nhàng mút hôn mi mắt Ân Thải Vụ, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Lộ Bạc Chu ôm Ân Thải Vụ lên bằng một tay, một tay khác thong thả chậm rãi vuốt dọc theo sống lưng Ân Thải Vụ, dừng ở chỗ hai xương bả vai thật lâu.
Hai cánh bướm mảnh khảnh kia, là nơi duy nhất mà anh để lại dấu răng trên cơ thể Ân Thải Vụ.
Một đêm đã qua, tuy hằng hà sa số dấu răng chưa kịp mất đi, nhưng sau khi được bôi thuốc đã mờ đi rất nhiều so với những dấu tươi mới tối hôm qua.
Cơ mặt Lộ Bạc Chu thả lỏng ra, lại hôn hôn hai bên xương ấy, nhớ đến khi Ân Thải Vụ vừa tỉnh dậy, vẻ mặt mơ màng mang chút nghi hoặc, đuôi mắt ướt át phiếm chút hồng, động tác xịch qua mép giường để tránh né…
Lộ Bạc Chu lại cứng rồi.
6
Nhưng rốt cuộc anh vẫn còn một chút tính người.
Lộ Bạc Chu ôm lấy Ân Thải Vụ cẩn thận hôn khắp một lần, bôi thuốc cho nơi bí ẩn giữa hai chân cậu thêm lần nữa, lại mát xa từ mắt cá chân lên bắp đùi, cho đến khi hai chân Ân Thải Vụ thả lỏng mà dạng ra, Lộ Bạc Chu mới vào nhà vệ sinh tự xử.
Các bạn trong lớp đều đang xì xầm chuyện bơm thêm phí cắm trại, Sơn Trì lớn như vậy, núi non trùng trùng điệp điệp, hơn nữa bây giờ còn là thời điểm thuận lợi để chơi trượt tuyết, bãi trượt tuyết tự nhiên của Sơn Trì có tuyết rơi, lớp tuyết dày lại còn sạch sẽ, nhiều đường đi, chơi đã hơi những bãi trượt tuyết nhân tạo rất nhiều!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!