Cái gọi là tư tưởng, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng có thể gây ảnh hưởng đến cảm giác, ở thời điểm đó, cảm giác này thực sự sẽ làm người cảm thấy đặc biệt khổ sở a!
A Manh cảm thấy, vì bản thân, nàng nên cố gắng cải tạo vị tướng quân kia một chút, bằng không sau này hắn càng ngày càng biến thái, chịu tội lại chính là mình.
Cho nên, khi A Manh biết vị tướng quân gia có hai ngày nghỉ ngơi, liền bắt đầu ra sức suy nghĩ xem làm cách nào có thể thay đổi nhận thức của hắn, xây dựng lại giá trị nhân sinh quan cho hắn. May mắn, mặc dù có thời điểm, tướng quân gia có biến thái một chút, nhưng chỉ cần nàng nói lý, vẫn sẽ thực tôn trọng ý nguyện của nàng, nguyện ý nghe nàng nói chuyện, tiếp thu ý kiến của nàng – điều kiện tiên quyết là ý nguyện của nàng không được xâm phạm quyền lợi của hắn.
Bất quá A Manh tuy rằng ra sức bài trừ suy nghĩ của người nào đó, nhưng hiệu quả thì thực là không có gì!
Đến khi A Manh hiểu rõ về quan niệm của tướng quân gia, trong lòng càng phát ra bức xúc, nàng thực sự là không hiểu, vì sao nam nhân này lại có thể đối với việc tiếp xúc, đối đãi người, lại có thể đơn thuần đến vặn vẹo, rõ ràng hắn cũng là người bình thường a. Bất quá, rất nhanh sau đó, A Manh cũng hiểu được một chút chân tướng nguyên nhân tính cách của hắn vì sao lại như vậy.
Trước tiên là vì Ngu Nguyệt Trác từ nhỏ đã sớm là một nam hài tử luôn dùng thủ đoạn chồng chất để bắt nạt nàng, từ nhỏ đến lớn, chỉ có hứng thú với việc bắt nạt nàng. Bởi vì gia tộc hắn lớn, thân phận phụ thân lại không cao cũng không được các trưởng bối trong nhà sủng ái, khiến cho nam nhân này khi cùng ở cùng các bạn cùng lứa tuổi, cùng trao đổi với nhau, cái gì không nên biết cũng đều biết, nhưng đối với việc tình cảm nam nữ thì tối đen, cái gì cũng không biết!
Tiếp theo, khi hắn lớn lên một chút vào quân doanh, cả ngày cùng với đám binh lính ở cùng một chỗ, học cách cầm quân đánh giặc, binh pháp sách lược, luôn luôn đứng đắn, đương nhiên không có cái kiểu tình ý kiều diễm để cho hắn học hỏi.
Lại tiếp theo, thật vất vả chờ đến thời thanh xuân của thiếu niên, hắn bắt đầu sinh ảo tưởng mông lung với đối tượng khác phái, thì lại xuất hiện một yêu nghiệt đưa hắn đi vào giang hồ, chỗ nào cũng kiếm chuyện để người trong võ lâm đuổi giết, ngày nào cũng trong tình trạng kiệt sức, cuối cùng còn chưa kịp hiểu thế nào là tình yêu, đã bị yêu nghiệt kia cấp cho cái lý luận sai lệch này.
Rút ra kết luận: Ngu Nguyệt Trác đối với chuyện tình cảm nam nữ là một nam nhân đơn thuần lại biến thái.
Cho nên A Manh hối hận vô số lần, năm đó, khi nam nhân này còn nhỏ, bản thân lại không biết nhân cơ hội mà dạy dỗ hắn chút chuyện, ngược lại bởi vì hắn thường xuyên bắt nạt nàng mà tận lực né tránh hắn đến nỗi mất đi cơ hội tốt nhất, sau đó mới để cho cái tên yêu nghiệt kia làm tư tưởng hắn bị lệch lạc.
Vì sao nói như vậy? Bởi A Manh từ chỗ Ngu Nguyệt Trác hỏi ra nhiều điều, mà tất cả tương tưởng, quan điểm của hắn đều là từ Diêm Ly Trần dạy cho. Cho nên, oán niệm mà A Manh dành cho Ngu Nguyệt Trác đều tự động chia một nửa sang cho Diêm Ly Trần, thầm oán hận hắn một phen, nào là thiếu niên trời sinh tuyệt sắc, ngọc chất, nào là nhạc công Hoàng Đế đương triều ngự dụng! Đều là Diêm Ly Trần dạy dỗ thành kẻ biến thái, kết quả chịu tội lại là nàng.
Bên này A Manh rối rắm, bên kia Ngu Nguyệt Trác lại thập phần thoải mái, hai ngày nay đều hưởng thụ A Manh vây lấy mình, bất kể A Manh hỏi gì, hắn đều thập phần phối hợp trả lời, sau đó thuận tiện ôm người chấm mút một chút, để giải tỏa cảm xúc của hắn đối với nàng trong hơn nửa tháng qua.
Điểm này, Ngu Nguyệt Trác thực vừa lòng, quả nhiên như Diêm Ly Trần nói, nữ nhân mà, để nàng không rời khỏi mình, vờ theo nàng một chút, như vậy mình muốn làm gì cũng được a.
********
Rất nhanh đã đến tiệc đầy tháng của thế tử Túc vương, thiệp mời đã được phủ Túc vương gửi đến phủ tướng quân, đương nhiên, tướng quân cũng phải cấp mặt mũi cho Túc vương, Ngu Nguyệt Trác cũng mang theo A Manh đến phủ Túc vương chúc mừng.
Tiệc đầy tháng ở phủ Túc vương, tin tưởng người trong kinh thành không ai không nể mặt mũi Túc vương, cho dù không nể, vậy ngươi không nể mặt mũi Hoàng Thượng sao? Bữa tiệc này là đích thân Hoàng đế tự mình hạ chỉ xuống muốn làm, ngay cả đại sự của thái hậu xưa nay cũng không long trọng bằng. Cho nên việc hỷ của cả đại cung này, gia tộc đại thần nào lại dám không nể mặt, tất cả đều mong ngóng nhận được thiệp mời của phủ Túc vương, lấy việc này làm vinh dự.
Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, Ngu Nguyệt Trác cùng A Manh đi thỉnh an Diêu thị, đã thấy Ngu Nguyệt Quyên ở đây từ bao giờ.
"Lễ vật mang đi đã chuẩn bị tốt chưa? Là gì vậy?" Diêu thị thân thiết hỏi, lo lắng con dâu trẻ người sẽ chuẩn bị không chu toàn. Đây là bào đệ của đương kim thánh thượng, lại được thái hậu sủng ái, không thể qua loa.
"Đã chuẩn bị rồi, là Tần ma ma tự mình lựa chọn!" A Manh nói xong, liền cho nha hoàn mang gói lễ vật lên trình Diêu thị xem.
Biết là Tần ma ma an bài, trong lòng Diêu thị liền an tâm, năng lực của Tần ma ma bà đương nhiên là yên tâm.
Ngu Nguyệt Quyên ngồi một bên nắm chặt khăn tay, trong lòng có chút nôn nóng nhìn mẫu thân nói chuyện với huynh trưởng, tuy rằng che giấu tốt, nhưng dù sao cũng là ít tuổi, Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Trác đều có thể nhận ra biểu hiện trên nét mặt lo lắng của nàng. Trong lòng Diêu thị thở dài, cũng không muốn trách cứ, mà Ngu Nguyệt Trác thì coi nhưng không biết, vẫn nói chuyện cùng mẫu thân.
Chờ đến khi chuẩn bị đi. Diêu thị nói: "Nguyệt Trác, các con cũng dẫn Nguyệt Quyên đi theo đi, cho con bé va chạm qua cũng tốt, dù sao hiện tại nàng cũng đã lớn rồi."
Ý của Diêu thị, huynh muội Ngu gia đương nhiên hiểu được, trên mặt Ngu Nguyệt Quyên đỏ ửng, sau đó nghĩ nghĩ tới cái gì, lại yên lặng cúi đầu, không nói gì. Trên mặt Ngu Nguyệt Trác cười cười, ấm áp nói: "Nương, nhi tử xin nghe."
Nói thêm một lát, liền chuẩn bị xuất phát.
A Manh ngồi cùng Ngu Nguyệt Quyên trên một chiếc xe ngựa, nhìn bộ dáng mất hồn của em chồng, nàng khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ, em chồng chưa từ bỏ ý định với Ôn Lương sao?
Ngu Nguyệt Quyên quả thật chưa từ bỏ ý định với Ôn Lương, tình yêu thiếu nữ chỉ đơn giản như vậy thôi, chỉ cần liếc mắt một cái, nàng liền cảm thấy yêu luôn nam nhân vô song kia, nguyện ý vì hắn mà vứt bỏ hết thảy, chỉ cần hắn có thể quay đầu nhìn nàng một cái.
Ngu Nguyệt Quyên biết cách phủ tướng quân một bức vách chính là phòng của Ôn Lương, trước còn không dám tin, dù sao Ôn Lương cũng đường đường là con của Trấn Quốc công, sao có thể tùy ý ở bên ngoài? Sau này, biết rõ chuyện, lại cao hứng, nghĩ hai nhà là hàng xóm, lui tới dễ dàng. Chỉ tiếc là, huynh trưởng công việc bận rộn, thường xuyên không ở nhà, nàng là nữ tử, không biết nên lấy lí do gì để sang nhà hàng xóm chơi, lại thêm nhà đó không có cô nương nào ngang hàng để nàng sang chơi, nên mặc dù biết nhà cách vách là nhà của người trong lòng, song cũng không thể gặp, thật sự làm cho nàng tâm ý khó chịu.
Mọi người đều biết, Túc vương cùng con trai của Trấn Quốc công từ nhỏ quen biết, giao tình thâm sâu, phủ Túc vương đãi tiệc, Ôn Lương chắc chắn sẽ đến chúc mừng, Ngu Nguyệt Quyên từ chỗ Diêu Thanh Thanh biết việc ở phủ Túc vương, trong lòng quyết định tuyệt đối sẽ đến phủ Túc vương, nói không chừng có thể nhìn thấy người trong lòng, hòng giải tỏa được nỗi khổ tương tư.
Về phần chuyện Ôn Lương đã có vị hôn thê, trong kinh thành, tất cả mọi người đều biết, nhưng còn nửa năm nữa mới thành thân, thời gian quá dài, ai biết tương lai sẽ thế nào?
Ngu Nguyệt Quyên trong lòng có chút bất an, sợ đến lúc đó, không gặp được Ôn Lương thì chuyến này tay không, hoặc là khi gặp mặt, nàng sẽ nói với hắn cái gì? – Vấn đề là cô nương trẻ tuổi chưa lấy chồng không thể một mình cùng hắn nói chuyện a! Ngu Nguyệt Quyên trong lòng không yên, lại kích động bất án, lúc này chỉ hy vọng tìm chuyện gì nhằm dời đi lực chú ý, liếc nhìn A Manh, thấy thần sắc nàng bĩnh tĩnh, sắc mặt hồng thuận, khí sắc đầy đặn, trong lòng có chút ghen tỵ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!