Ăn trưa xong, bọn họ liền xuống núi.
Thời điểm xuống núi, A Manh thế nhưng không có làm cho người ta phải lo lắng, tuy rằng thềm đá có chút trơn, từ đỉnh núi nhìn ra phía xa, từ nơi này phóng tầm mắt chỉ toàn thấy núi và núi, cũng làm cho vài người nhát gan sẽ lo lắng có thể bị rớt xuống vách núi bất cứ lúc nào, đến khi đó liền gặp họa lớn.
Cho nên A Manh cẩn thận từng ly từng tý một, lo lắng rằng thể chất không hay ho của nàng có khi nào một trận gió thổi tới liền làm nàng ngã sấp xuống không, đi đến thập phần thong thả, thư thái trong lúc đó thuận tiện thưởng thức một chút phong cảnh ven đường, vô cùng thích ý. Chính là ánh mặt trời chói chang, làm cho người ta không có cách nào chịu được.
Một cánh thon dài tay cầm khăn lau mồ hôi trên mặt nàng, A Manh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó để yên cho vị đại lão gia sắt đá nhà nàng tiếp tục động tác nhu tình, xem ở trong mắt người khác, là một màn cực vì tương thân tương ái, đã có một chút ánh mắt hâm mộ của các khách nhân cũng đi lên núi, đặc biệt một ít nữ nhân, nhìn vị mỗ tướng quân tuấn tú tiêu sái, lộ ra ánh mắt hâm mộ mà thở dài, sau đó đối A Manh chính là các loại hâm mộ ghen tị phẫn hận.
Tri Xuân vẻ mặt kiêu ngạo, mặc kệ cô gia xuất sắc như thế nào, đều là của tiểu thư nhà nàng.
Phù Cửu trầm mặc đứng ở một bên nhìn trời, không phát biểu ý kiến.
"Không cần cẩn thận như thế, có ta ở đây." NguNguyệt Trác đem khăn lau thu hồi lại, sau đó nắm tay nàng chậm rãi đi tới.
"Ta theo thói quen." A Manh thản nhiên nói, có lẽ do vị đại sư miệng quạ đen lúc xưa nói nàng vận mệnh rủi ro, hơi không cẩn thận liền sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, khiến cho nàng từ nhỏ đến lớn ba ngày hai bữa lại bị thương, dưỡng thành thói quen làm việc đều chậm chạp cẩn thận.
Ngu Nguyệt Trác hiển nhiên cũng nhớ lại ngày bé thê thảm của nàng, không khỏi hé miệng cười, nắm chặt tay nàng, nói: "Có ta đây bên người, nàng không cần cẩn thận như thế, bất cứ lúc nào, ta cũng sẽ che chở nàng."
A Manh nhìn hắn một cái, có chút ý tứ hàm xúc không rõ, nhưng không có sát phong cảnh đi phản bác lại.
Tục ngữ nói xuống núi dễ dàng lên núi khó, quả nhiên thời gian xuống núi ít hơn thời gian lên núi tới hơn nửa canh giờ. Đến chân núi, tạp âm rất nhiều, chân núi có rất nhiều du khách.
Đi qua thác nước, A Manh nhìn trong lòng suối đá vũ hoa sáng lấp lánh, đột nhiên kéo áoNgu Nguyệt Trác, khi hắn nhìn qua hỏi thăm, có chút ngượng ngùng nói: "Ta muốn nhặt vài viên đá vũ hoa làm kỷ niệm." Nàng có thói quen cùng hắn đối nghịch, đột nhiên trong lúc đó dùng loại ngữ khí làm nũng cùng hắn trao đổi, thật sự là có chút không được tự nhiên.
Ngu Nguyệt Trác tâm tình vô cùng tốt, nhéo nhéo mặt của nàng, sau đó trong lúc nàng đang kinh ngạc, thân thể đột nhiên bay lên, dáng người nhẹ nhàng dừng ở giữa dòng suối, mũi chân điểm một cái trên mặt nước, sau đó rất nhanh lại vội vàng quay lại bên người nàng. Một loạt động tác này, bất quá chỉ diễn ra trong vào giây, thậm chí người còn chưa thấy rõ ràng đã xong.
Một bàn tay xòe ra trước mặt nàng, trong lòng bàn tay có chút nước, còn có ba viên đá vũ hoa nhỏ xinh, thập phần xinh đẹp, A Manh liếc mắt một cái liền thích.
"Có đủ hay không?" NguNguyệt Trác cười khanh khách hỏi.
"Đủ đủ!" A Manh vui sướng tiếp nhận, không nhìn quanh mình ánh mắt ngạc nhiên cùng bội phục của mọi người khi thấy phản ứng của nàng, tinh tế vuốt ve ba viên đá vũ hoa kia, có thể là vớt từ trong nước ra, viên đá khi vào tay cảm giác thực mát mẻ, ngay cả nhiệt độ gay gắt cũng giảm đi vài phần.
Nơi này là phong cảnh du ngoạn nổi danh của Đại Sở hoàng triều, tới đây du ngoạn không chỉ có hoàng công quý tộc cùng dân chúng tầm thường, còn có một số ít là nhân sĩ giang hồ, nhìn đến hành động lúc nãy của Ngu Nguyệt Trác, chính là cảm thấy ngạc nhiên cùng tán thưởng thân thủ nhanh nhẹn của hắn.
A Manh thưởng thức một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nam nhân nói: "Ngu Nguyệt Trác, đây là lần đầu tiên chàng đưa ta này nọ nha. Ân, tuy rằng chỉ là vài viên đá vớt lên từ trong nước, nhưng rất xinh đẹp." Nói xong, xòe bàn tay có viên đá ra, hướng tới mỗ vị tướng quân cười, khuôn mặt thập phần ngây thơ đáng yêu.
"..."
Nam nhân sắc mặt cứng ngắc, khuôn mặt tuấn nhã trưng ra một loại biểu tình kì quái.
Phù Cửu cùng Tri Xuân đồng thời cúi đầu, trong lòng yên lặng phun trào: tiểu thư (phu nhân) không đả kích tướng quân liền không thoải mái sao?
Chờ lên xe ngựa sau, A Manh còn đang xem ba viên đá, đột nhiên bị ai đó ôm, cả người ngồi xuống trong lòng hắn, nam nhân cúi đầu đối mặt với nàng, bốn mắt nhìn nhau, có thể xem rõ ràng vẻ mặt của nhau.
"Về nhà, ta đem khế ước điền sản của phủ tướng quân cùng chìa khóa khố phòng đưa hết cho nàng." Ngu Nguyệt Trác nghĩ nghĩ, lại nói, "Ta chính mình cũng tặng cho nàng."
Muốn đưa sẽ đưa thứ lớn nhất trước tiên, đây là ý tưởng của Ngu Nguyệt Trác. Hắn ngay cả bản thân đều đưa cho nàng, cũng coi như bù lại trước kia sơ sẩy không đối tốt với nàng. Nghĩ xong, nam nhân trong lòng tiếp tục đắc ý, cho rằng chính mình có thể nghĩ ra đem bản thân đưa cho nàng, xem nàng còn có cái gì soi mói nữa không.
A Manh hạ ánh mắt, sau đó khóe miệng run rẩy.
Cho nên nói, đây là vị mỗ tướng quân mất bò mới lo làm chuồng, gắn liền với thời gian không muộn? Hay là bị đả kích tinh thần nên không bình thường?
"Không cần, trong phủ còn có nương cùng Nguyệt Quyên, các nàng biết chàng đem đồ cưới của Nguyệt Quyên đi tặng, không tìm chàng liều mạng mới là lạ." A Manh thực lý trí cự tuyệt, cảm động là có, nhưng sau khi cảm động nàng nhận rõ được sự tình, cũng không dám lấy liền thoái thác."Còn có, chàng vốn là người của ta, đưa hay không đưa cũng không có gì khác nhau."
Kết hôn, chính là nam nhân của mình, A Manh đã muốn đem hắn thành của mình, cho nên có chút đương nhiên.
"Ôi chao." NguNguyệt Trác hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ nói như thế, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhịn không được cúi đầu cắn khuôn mặt của nàng một chút, cười nói: "Thì ra ta đã muốn là của nàng sao? Tại sao ta không biết?"
A Manh lại cúi đầu, làm tự chơi mấy viên đá, để cho hắn tự tưởng tượng đi —— tuy rằng nàng thật sự không biết có cái gì tốt, ngược lại có chút mặt đỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!