Ngu Nguyệt Trác đứng dậy xuống giường, đem y phục trên người cởi ra, chẳng cha chỉ là một động tác đơn giản nhưng cảnh tượng mờ ám này của hắn lại làm cho người ta thấy thật nho nhã đầy khí chất của con nhà thế gia, giống như chuyện hắn đang làm rất cao nhã vậy, một chút cũng không giống với cái tên tà ác nào đó có vừa mới áp đảo người khác.
Biểu tình A Manh thực sự dại ra, nàng biết nam nhân này trong ngoài không đồng nhất, nhưng công lực hắn thâm hậu đến trình độ này vẫn làm cho nàng muốn nhào tới đá một cước.
Phù Cữu ở ngoài cửa đang đứng cầm một hộp gỗ Tử Đàn, nhìn thấy nam nhân ra mở cửa, mặc kệ hắn lúc này có biểu hiện không vui như thế nào, Phù Cửu vẫn như cũ không dám có chút biểu tình khác thường mà cung kính nói: "Tướng quân, đây là quà tân hôn của Diêm công tử tặng cho ngài."
Ngu Nguyệt Trác không tiếp nhận ngay mà hỏi ngược lại: "Hắn tự mình đưa tới à?"
Nghe vậy, nét mặt Phù Cửu có chút cứng lại, đờ đẫn nói: "Ngài ấy trèo tường vào, nhìn thấy thuộc hạ, rồi liền bảo thuộc hạ mang lễ vật giao cho người."
Trong nháy mắt, Phù Cửu giống như nghe được vị tướng quân hình tượng chuẩn mực nhà mình thấp giọng rủa vài câu, điều này lại càng làm cho hắn không dám ngẩng đầu lên.
Ngu Nguyệt Trác tiếp nhận cái hộp trong tay Phù Cửu, sau đó nhìn nhìn gã sai vặt, nói: "Phù Cửu, canh cửa."
"Dạ."
Tuy rằng chỉ một câu ngắn ngủn, nhưng sớm hiểu rõ đức hạnh của chủ tử nhà mình là dạng gì, cho nên dù biết kế tiếp vô luận phát sinh ra sự tình gì hắn cũng không thể để cho người nào đến quấy rầy đêm động phòng hoa chúc của tướng quân. Nghĩ đến đây, Phù Cửu không khỏi lại bắt đầu thấy đồng tình với thiên kim La phủ, người từ giờ đã trở thành tướng quân phu nhân.
Khi Ngu Nguyệt Trác trở lại trong phòng, hắn chỉ thấy nữ nhân vốn nên ở trên giường ngoan ngoãn nằm chờ hắn trở về tiếp tục áp đảo đã cầm quần áo mặc vào một lần nữa, thậm chí vị tân nương nào đó còn cảm thấy không đủ đem cái chăn đỏ thẫm cuốn vào trên người, sau đó vẻ mặt cảnh giác tràn đầy phòng bị trừng mắt nhìn hắn. Quất sắc chúc Quang Trung, gương mặt như búp bê cùng hai má ửng hồng càng trở nên tinh xảo đáng yêu, nàng chỉ lộ khuôn mặt ra bên ngoài, tinh tế nho nhỏ làm cho người ta rất muốn nâng niu trong lòng bàn tay mà che chở, đồng thời cũng rất muốn trực tiếp bắt nạt đôi mắt hắc bạch phân minh to tròn nước mắt lưng tròng kia...
Hắn tự nhủ với chính mình, đã đợi nhiều năm như vậy, hắn không muốn quá vội vàng làm cho nàng sợ. Nhưng nhìn thấy bộ dạng nàng đáng yêu chọc người yêu thương như vậy, lý trí hắn liền trực tiếp bị cắt đứt.
A Manh thấy hắn đứng ở trước giường, dùng một loại ánh mắt nóng bỏng như nhìn đồ ăn mà nhìn chằm chằm vào mình, trái tim nàng liền không không chịu thua kém điên cuồng nhảy lên, lông tơ dựng thẳng, làm cho nàng theo phản xạ muốn bày ra một loại tư thế phòng thủ để ứng đối.
Nàng rất muốn kêu hắn đừng dùng loại ánh mắt như nhìn con mồi này nhìn chằm chằm nàng nữa, nhưng lại sợ khi nói trắng ra, không biết hắn sẽ xuyên tạc lời nàng đi nơi nào, kết quả sẽ vẫn là nàng xui xẻo thôi.
Kỳ thật nàng cũng không phải là cô gái không biết gì, nàng tất nhiên biết đêm nay là đêm tân hôn, cái loại chuyện kia ắt là không thể thiếu, cho dù nàng không chịu, cũng ngăn cản không được nam nhân này, cho nên nàng sớm đã tự nhủ với mình nhận mệnh cam chịu bị đối phương đè ép rồi —— Tuy rằng nàng cũng nghĩ muốn nguyền rủa hắn không "cứng" nổi, nhưng đành phải quên gấp, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ uy hiếp của hắn vừa rồi ở bên tai nàng quả thật dọa nàng sợ, nàng biết nếu hắn "cứng" hay không "cứng" thì kết quả của mình tuyệt đối cũng không hay ho gì, nàng thật sự không dám nếm thử cái loại hậu quả cực kỳ bi thảm kia.
May mắn, rất nhanh nam nhân đã thu hồi tầm mắt, đem lực chú ý chuyển dời đến hộp gỗ Tử Đàn trong tay. A Manh đột nhiên thấy thật cảm kích cái người gọi là "Diêm công tử" kia, bởi vì lễ vật tân hôn của hắn rốt cục mới có thể khiến cho nam nhân khủng bố này di dời lực chú ý.
Nhưng mà, A Manh rất nhanh phát giác ra mình thật quá thiện lương rồi, nàng cảm kích sai đối tượng, thậm chí nàng hẳn là phải nên nguyền rủa cái tên "Diêm công tử" kia cả đời chỉ có thể động dục với nữ nhân xấu xí mới đúng!
Ngu Nguyệt Trác nhìn vào trong cái hộp, sau đó khóe môi nhếch lên, khi ánh mắt hắn chuyển tới trên người nàng nụ cười đúng là vạn phần tà ác.
"A Manh, ngoan, lại đây." Ngu Nguyệt Trác lại vẫy tay với A Manh.
"Làm gì?" A Manh nhăn mi lại, trong lòng có một loại dự cảm bất hảo.
"Tất nhiên là bắt đầu động phòng rồi." Ngu Nguyệt Trác nhướng mày, "Chẳng lẽ A Manh không biết cái gì là đêm động phòng hoa chúc sao? A, đúng rồi, nhạc mẫu rời đi sớm, mà kế mẫu của nàng thoạt nhìn cũng không phải người lương thiện gì, đương nhiên sẽ không phí tâm tư dạy nàng một chút việc đời rồi. Không cần lo lắng, hết thảy giao cho vi phu là được rồi, ta sẽ không làm đau nàng."
Nhìn bạn ác nam nào đó tự tiện quyết định, A Manh thiếu chút nữa nhào tới cắn hắn một ngụm, nàng nghẹn khuất nói: "Ta biết."
Ngu Nguyệt Trác hơi hơi khép mắt, sau đó ngồi ở bên giường, rồi lại nói: "Một khi đã như vậy, thì đừng lãng phí thời gian nữa." Nói xong, hắn nắm lấy chăn trên người nàng, đem nàng kéo tới trước mặt rồi trực tiếp xốc cái chăn chướng mắt kia ra đem nàng ôm vào trong lòng.
Hơi thở đặc trưng trên người của nam nhân làm cho tim nàng hỗn loạn, sau đó theo bản năng muốn giãy dụa đứng lên, nhưng dù nàng có khoa chân múa tay như thế nào cũng không thoát được mà dễ dàng bị đối phương chế trụ.
Quần áo vốn dĩ trên người nàng lại nam nhân kia trong hai ba động tác lột xuống, nháy mắt trên người nàng chỉ còn một cái yếm cùng một tiết khố, thân thể nàng cứ trần trụi như thế hiện ra ở trong mắt nam nhân, làm cho mặt nàng bắt đầu trở nên tái nhợt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Đại khái là do vẻ mặt của nàng quá tổn thương lòng tự trọng của nam nhân, Ngu Nguyệt Trác nhíu mi lại, cúi đầu thân ái nhìn vào ánh mắt của nàng, mang theo đôi tay vỗ về tấm lưng trần bóng loáng của nàng mà trấn an: "Đừng sợ, đây là chuyện vợ chồng, nàng sẽ phát hiện cảm giác đó rất tuyệt vời ngay thôi."
A Manh vẫn cương cứng cả người, nhưng sau đó giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn nhã của hắn, thấp giọng hỏi: "Chàng làm sao mà biết? Chàng cùng nữ nhân khác đã làm qua rồi?"
"Tất nhiên không có." Ngu Nguyệt Trác mỉm cười trả lời.
A Manh trừng lớn mắt, không nghĩ tới hắn lại thành thực như vậy, hoặc là có lẽ là hắn đang nói dối gạt người, nhưng nàng không ngờ hắn còn có một câu kế tiếp nữa, "Cho nên nàng phải bồi thường cho ta, không cho phép cự tuyệt ta, biết không?"
Thiếu chút nữa nàng đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Ngay lúc A Manh sắp chấp nhận số mệnh bị đè thì đã thấy nam nhân kia không biết từ nơi nào lấy ra một cuốn sách, sau đó mở ra một tờ, nói với A Manh: "Chúng ta đêm nay sẽ thử động tác này đi, thoạt nhìn thực thoải mái nha..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!