Qua vài ngày, rốt cuộc đến ngày cuối tuần, Bánh bao nhỏ cũng được nghỉ, không cần từ sáng sớm đã phải tiến cung làm thư đồng.
Nhìn hai cha con được nghỉ ở nhà, A Manh thực vừa lòng.
Sáng sớm, dùng bữa sáng xong, A Manh bắt đầu quấn lấy Ngu Nguyệt Trác đòi đi chơi.
Ngu Nguyệt Trác bình tĩnh uống trà, đưa tay đỡ thắt lưng nàng, cười nói: "Nóng vội làm gì? Thật giống trẻ con! Nhìn, Tể Tể ngồi thật ngoan, so ra còn có vẻ chững chạc hơn nàng."
A Manh nhìn lại, thấy Bánh bao nhỏ nhà nàng đang an phận ngồi ở kia, tay bé nhỏ đang ôm đĩa bánh bao, thập phần vui vẻ ăn.
A Manh đen mặt, "Chỉ cần đưa bánh bao ra, bảo con trai ngồi một ngày yên tĩnh cũng không sao a! Còn nữa, Tể Tể, không được ăn nhiều bánh bao, sẽ đau bụng a!" A Manh không quên nhắc con, sợ con ăn nhiều sẽ sinh bệnh.
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, vô tội nhìn A Manh, lại cười ngọt ngào: "Nương, ăn ~~"
"Hối lộ cũng không có tác dụng!" A Manh quay đi, không để mình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, bằng không sẽ thật sự mềm lòng: "Về sau, ta sẽ bảo các tỷ tỷ nha hoàn không được cho con ăn nhiều bánh bao, mỗi ngày ăn bốn cái thôi!"
"Bốn?" Tể Tể nhìn nhìn, sau đó buông bánh bao trong lòng ra, bắt đầu đếm ngón tay xem bốn là bao nhiêu, phát hiện bốn cái lại chưa đủ một bàn tay nhỏ, thật sự là quá ít, nhất thời ai oán không thôi.
Bánh bao nhỏ nhảy xuống ghế, ôm một chân A Manh, mềm mại gọi: "Nương, không được, không được ~~"
A Manh không nhìn tiểu tử đáng thương kia, tiếp tục nhìn nam nhân đang bình tĩnh uống trà.
Vì thế, tình huống thành như vầy: A Manh quấn lấy phu quân yêu cầu đi ra ngoài, Bánh bao nhỏ quấn lấy nàng yêu cầu bánh bao không thể ít được.
Ngu Nguyệt Trác rất kiên định, đối mặt với A Manh hiếm khi làm nũng, bình tĩnh mỉm cười: "Không vội, tối nay chúng ta sẽ đi, bằng không, đến quấy rầy người khác là không tốt đâu!"
"Hả?" A Manh tức giận nhìn hắn, cảm giác của nàng cho thấy lời này là có chuyện. Nghĩ nghĩ, nói: "Vì sao chàng không nói cho ta biết A Nhan đang ở đâu? Cũng đỡ vất vả phiền toái chàng phải ra ngoài, phải không?" A Manh châm chọc nói.
Nam nhân này nhìn bề ngoài thật cao thượng, phẩm hạnh như quân tử, thật ra lại cực kỳ keo kiệt vô sỉ, vài ngày trước ở Ngu gia đưa đến vài tỷ muội, bị hắn tạo phiền toái gì đó, sau đó không dấu vết đuổi các nàng ra khỏi cửa. Thật sự thì những người đó chỉ đứng trước mặt nàng nói hắn không tốt chút xíu thôi mà, làm gì mà phản ứng lớn như vậy? Nàng cũng không có phụ hoạ theo họ mà!
"Chăm sóc phu nhân mình đi chơi sao có thể vất vả được?" Ngu Nguyệt Trác cười tủm tỉm nói: "Tuy nữ nhân khác phiền toái, nhưng nàng là phu nhân ta, phiền toái gì ta cũng gánh, ta là nam nhân tốt mà!"
"......"
A manh: =__=! Da mặt chàng có thể mỏng một chút được không?
Bánh bao nhỏ thấy hai đại nhân nhà mình không quan tâm gì đến mình, biết giờ không phải là thời điểm phù hợp, chỉ có thể quay về, tiếp tục ăn bánh bao mà thôi, nhưng vẫn dùng đôi mắt tinh lẹ nhìn hai đại nhân bên kia.
Đến giờ Tý, Ngu Nguyệt Trác mới gọi xe ngựa, mang con trai cùng nương tử đi ra ngoài.
A Manh nghi ngờ nhìn hắn, thấy hắn thực bình thường, nhưng lại khiến nàng thấy rất cổ quái. Nhưng hắn không chịu nói, A Manh đành chép miệng, cũng không hỏi, miễn chon nam nhân này lại kiếm cớ ép buộc nàng.
Xe ngựa đi về phía thành Nam, xuyên qua các ngõ lớn nhỏ.
A Manh nhấc màn xe lên nhìn bên đường. Tuy nàng sinh ra ở kinh thành, nhưng kinh thành lớn như vậy, rất nhiều nơi chưa từng đi qua, cô nương người ta phải ở trong khuê phòng, sao có thể ngày nào cũng đi ra ngoài? Nơi đi nhiều nhất chính là nơi bán son phấn, bột nước, cùng cửa hàng quần áo mà thôi, hơn nữa, mỗi lần ra ngoài, thời gian cũng không dài, theo sau còn có tuỳ tùng, nên không thể tự do đi loạn.
Bánh bao nhỏ cũng ghé mắt lại nhìn cùng A Manh. A Manh nhéo nhéo mũi con trai, rồi kéo con cùng nhìn ra bên ngoài.
Đường càng ngày càng hẹp, nhà cửa hai bên từ nhà cao cửa rộng cũng biến thành nhà bình thường, sau đó xe ngựa đi vào ngõ nhỏ chỉ đủ chỗ cho hai chiếc xe ngựa đi. Ngõ nhỏ tuy không náo nhiệt, nhưng cũng không ít người, đi lại toàn là dân chúng bình thường.
A Manh hơi nhíu mày, chẳng lẽ A Nhan lại ở đây sao?
Tuy A Nhan chỉ là thứ nữ Dung gia, nhưng Dung gia cũng biết coi trọng uy tín cùng danh dự, làm sao có thể để A Nhan ở lại nơi như thế này?
Vì ngõ hẹp, xe ngựa chỉ có thể dừng ở đầu ngõ, mọi người phải xuống xe, đi bộ.
Ngu Nguyệt Trác ôm nàng xuống xe, thuận tay ôm luôn cả Bánh bao nhỏ đi theo.
Có thể là vẻ mặt nàng quá thành thực, Ngu Nguyệt Trác nói: "Đừng nghi ngờ nữa, Dung cô nương đúng là ở đây. Nàng ở đây mở hiệu thuốc bắc làm bà chủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!